THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 876

hòn, liền trực tiếp túm vạt áo T-shirt lau khô, sau đó lại đặt vào một chiếc
hộp sắt bên cạnh.

Ánh chiều và tia sáng của nước sông, làm thân ảnh đơn bạc của cô gái

trở nên ấm áp và mơ hồ, không thấy rõ khuôn mặt cô, lại giống một giấc
mơ nhẹ nhàng dừng lại.

Thân thể Trương Tuấn cứng đờ, điếu thuốc trượt khỏi đầu ngón tay, rơi

xuống đất.

Kì Kì đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên kia bờ sông, Trương Tuấn

lập tức ngồi xổm xuống, nấp sau đám cây cối, ngay cả bản thân anh cũng
không rõ vì sao mình lại phản ứng ngây thơ kỳ quái như vậy.

Tầm mắt Kì Kì chậm rãi quét một vòng phía bên kia bờ sông rồi lại cúi

đầu, tiếp tục rửa sạch hòn đá.

Nước mắt Trương Tuấn dần dần chảy tới hốc mắt, anh muốn khống chế,

nhưng làm thế nào cũng không thể khống chế được, bàn tay anh dùng sức
che kín đôi mắt, nhưng lại không có cách nào đè nén nỗi chua xót, chỉ có
thể làm cho nước mắt thấm ướt lòng bàn tay.

Mười chín tuổi, một mình anh tránh đến trường tiểu học họ từng học, gục

xuống bàn La Kì Kì từng ngồi, vì cô mà khóc, nhưng cô vĩnh viễn không
biết có một thiếu niên vì cô mà rơi lệ.

Hai mươi chín tuổi, anh lại vì La Kì Kì mà rơi lệ, La Kì Kì sẽ biết sao?

Mười năm sau, họ lại đứng bên cây cầu trước đây, lại là một người trên

cầu, một người dưới cầu.

Nhưng, khoảng cách giữa họ không chỉ là một cây cầu, còn có cả một

Thái Bình Dương, cùng với ngăn cách thời gian mười năm, hồng trần tang
thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.