thương. Cậu thiếu niên đó đã bị thời gian mang đi, nhưng những cái cây
vẫn ở nguyên nơi đây.
La Kì Kì xuyên qua rừng cây rậm rạp, đến bờ sông.
“Tôi đã trở về.” Cô lặng lẽ nói trong lòng.
Cô cởi ba lô trên vai xuống, ngồi cạnh bờ sông, nhìn nước sông, đây là
nơi mà cô luôn nhớ thương.
Trong vô số giấc mơ hàng đêm, cô thường mơ thấy mình về tới bờ sông,
trong giấc mơ của cô, có Trương Tuấn, Tiểu Ba, Hiểu Phỉ, Quan Hà, họ vẫn
có bộ dáng của thiếu niên, mọi người cùng một chỗ nói nói cười cười, vui
vẻ chơi đùa.
Có đôi khi, cô sẽ cười khi tỉnh giấc mơ, niềm vui tràn ngập cõi lòng,
nhưng chỉ trong khoảnh khắc khi có ý thức, họ đã sớm cách cô mà đi, như
thời thanh xuân một đi không trở lại.
Kì Kì yên lặng ngồi rất lâu, lấy hộp giấy mà mình đã ký tên niêm phong
từ trong ba lô, ôm chặt nó vào trong ngực.
Mười năm trước, cô không chút do dự đặt nó sau lưng, chạy theo tương
lai, mười năm sau, cô bắt đầu hiểu được, cô vĩnh viễn không thể quên đi
những kỷ niệm này, cho dù đau khổ hay cười vui, sự tài phú của cô, cuộc
đời cô vì chúng mà đầy đủ, vì thế, lúc này đây, cô sẽ mang theo chúng đi về
tương lai.
Cô mở hộp ra.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là một hộp nhựa không to không nhỏ, trong
hộp nhựa là mấy lọ nhũ sơn móng tay đã khô cạn, vài chiếc kẹp tóc.