THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 939

Những người nơi đây đều là như thế, đột nhiên xuất hiện, dùng tên khác

rất văn nghệ, chơi nhạc, nói về lý tưởng, một năm tuổi qua đi, lý tưởng
càng đổi càng phai nhạt, rượu lại càng uống càng nhiều, một số người bỗng
nhiên tỉnh rượu rồi biến mất, một số người lại gây tê bản thân rồi uống
rượu quá độ đến ngộ độc, ngày ngày lởn vởn, giống một bóng ma lang
thang trong những góc xó của thành phố.

Sự biến mất của Vương Chinh, chẳng phải là kết cục kém cỏi nhất.

Nhưng, Hiểu Phỉ thì sao?

La Kì Kì gần như đã lục tung cả bầu trời và lòng đất, mà vẫn không có

tin tức của cô ấy.

Cô thường đứng trên cầu vượt ở Quảng Châu vào lúc ba giờ sáng, hét to

với cả thành phố: “Cát Hiểu Phỉ, cậu còn nợ tớ một bữa thịt dê nướng!”

Hét hết lần này đến lần khác, hét đến khàn cả giọng, câu trả lời dành cho

cô là một chuỗi âm thanh ân cần thăm hỏi, thăm hỏi tổ tông ba đời nhà cô.

Thành phố này ồn ào náo nhiệt, ngày ngày đêm đêm đều có âm thanh,

nhưng, nó vẫn không có âm thanh cô tìm kiếm.

Hơn một năm sau, dưới sự đề nghị của Trần Kính, cô đến trường Đại học

Stanford học thạc sĩ quản trị kinh doanh, rời khỏi Quảng Châu.

La Kì Kì nắm lọ nhũ, chôn đầu vào đầu gối.

Thế giới này có một số việc sẽ có đáp án, nhưng có một số việc tựa như

vĩnh viễn cũng không có đáp án. Hiểu Phỉ có phải sẽ trở thành câu đố vĩnh
viễn không có đáp án trong cuộc đời cô? Cô không biết, cô chỉ biết là, cô sẽ
vĩnh viễn mang theo cô ấy, cho đến lúc chết.

Thật lâu sau, Kì Kì mới đặt lại lọ nhũ vào hộp, tùy tay lấy một thứ từ

trong hộp giấy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.