Cái này Kì Kì nhớ rất rõ, bên trong có liên quan đến Trương Tuấn, nhưng
rốt cuộc nó có cái gì, cô lại nhớ không rõ lắm.
Vé vào Vạn Lý Trường Thành, vé vào Di Hoà Viên, vé vào Xà Quán ở
Thanh Đảo…. Trên vé vào Tử Cấm Thành viết năm tệ, vé vào Di Hoà Viên
mới mười lăm tệ, bây giờ chỉ sợ năm mươi tệ cũng không đủ.
Mấy tấm vé xem phim, không có năm, chỉ có ngày, có màu xanh lam,
hồng nhạt, màu vàng, mỗi một loại màu đều có hai tấm vé, chỗ ngồi cũng
là cạnh nhau. Đây là vé xem phim mà cô và Trương Tuấn từng dùng.
Kì Kì cầm vé, nhìn hết mặt trước rồi lại mặt sau, cô không nhớ được đã
từng xem phim gì. Cô cũng không thể nhớ nổi, họ đã nói những gì, làm
những gì trong rạp chiếu phim.
Tấm ảnh chụp ngày tốt nghiệp tiểu học, Trương Tuấn với mái tóc con
nhím trên đầu, đứng ở giữa hàng cuối cùng, nhìn về phía màn ảnh, há
miệng cười ngây ngô. Các nữ sinh đều đứng ở hàng trước, cô đứng ở góc
ngoài cùng, trên mặt không có vẻ tươi cười, ánh mắt không nhìn màn ảnh,
mà nhìn chằm chằm xuống mặt đất, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt
Kì Kì nhìn thấy vậy liền cười rộ lên, cô bé ngại ngùng, nhút nhát này thật
sự là cô sao? Lại rất nhanh đã hiểu, đây chính là tấm ảnh duy nhất cô chụp
cùng Trương Tuấn. Trong trại hè, có rất nhiều cơ hội chụp ảnh, cô cố chấp,
không tự nhiên không chịu chụp. Có hai ba kiểu ảnh chụp chung, phim ảnh
ở chỗ cô giáo Hình, khi về trường, cô giáo đó cũng quên chuyện này, không
rửa ảnh cho họ, lúc ấy cô cũng không để ý.
La Kì Kì nắm ảnh chụp, khó chịu vô cùng, thời gian vui vẻ nhất giữa cô
và Trương Tuấn chính là ở Thanh Đảo, nhưng lại vì cô không được tự
nhiên và cố chấp, không chụp một bức ảnh nào làm kỷ niệm. Vì sao năm
đó cô lại nhạy cảm, quật cường và cố chấp như vậy?