Bình thường cũng phải bình thản cũng đúng
Thiên địa tự do nhưng lại cầu mong mặt trời mọc
Để có thể nhìn thấy em vào mỗi sáng sớm
Vậy đã là rất tốt rồi
Khi tất cả những gì quanh anh chỉ thoảng qua như làn gió, là lúc em cho
anh tìm được bến bờ
Không muốn rời đi chỉ nguyện giữ cho tình cảm mãi không héo rũ…”
Bài: Mỗi ngày yêu em thêm một chút của Trương Học Hữu, Trương
Tuấn hát thay Kì Kì khi cô ấy bị Quan Hà và mọi người yêu cầu hát.
http://www.youtube.com/watch?v=7Bo1Gk28G4Q
Thiếu niên đó vì cô mà thần hồn điên đảo, thi cử rối loạn, không thèm
quan tâm tương lai của mình; thiếu niên đó sẽ vì cô, mà ghen đến mức ra
tay quá nặng, không hề lo lắng đến tiền đồ của mình; thiếu niên đó cảm
thấy cô còn quan trọng hơn chính bản thân mình, sẵn sàng vì cô mà nỗ lực
thay đổi bản thân.
Nhưng mà, cảm tình của cậu cuối cùng lại vì sự tự ti, kiêu ngạo và tùy
hứng, ngốc nghếch, quật cường của cô tiêu hao hết.
Ánh mắt La Kì Kì đã dần ẩm ướt, cô bắt đầu hiểu vì sao bao năm rồi mà
cô vẫn không thể quên được Trương Tuấn —— người đã sớm không còn
yêu cô nữa. Cô không thể quên được có lẽ không phải là Trương Tuấn, mà
là, từng có một người yêu cô như vậy. Cô canh cánh trong lòng có lẽ không
phải là Trương Tuấn không yêu cô, mà là, không có một người con trai nào
có thể yêu cô như Trương Tuấn.