Mặt trời chậm rãi ngả về phía tây, La Kì Kì ngồi ở bờ sông, nhặt một
đoạn lại một đoạn ký ức —— đẹp đẽ và không đẹp đẽ, có vui cười thoải
mái, cũng có áp lực thống khổ khóc thương.Nhưng dần dần, ngưng tụ tất cả
đau khổ và vui cười trở thành một ký ức đẹp đẽ nhất, nhẹ nhàng quan tâm
đến cuộc đời của chúng ta.
Bởi vì khi họ nghỉ chân, ngoái đầu nhìn lại, tuổi xuân của chúng ta mới
không trở thành cô đơn tịch mịch mà ngâm nga, bởi vì có họ làm bạn, mỉm
cười, tuổi xuân của chúng ta mới tấu lên chương nhạc xán lạn nhất.
Những người đã cùng chúng ta vui cười và khóc thương thực sự đã đi xa,
có lẽ cuộc đời này không bao giờ gặp lại.
Nhưng, tình yêu và sự quan tâm họ để lại vĩnh viễn sẽ không mất đi.
Trong khoảnh khắc chúng ta bỗng nhiên quay đầu, họ ở chỗ này, vẫn
mang khuôn mặt trẻ trung năm xưa, khắc sâu với thời thanh xuân của
chúng ta, mà chúng ta cũng mang khuôn mặt trẻ trung, cũng vĩnh viễn khắc
sâu vào thời thanh xuân của họ.
Hết chính truyện.
(Vĩ thanh: nghĩa là đoạn nhạc cuối cùng, từ rất hay thấy ở cuối truyện.)
Trên sân đấu bóng rổ, các nam sinh đều đang tập trung tranh đấu, bị ánh
nắng mặt trời chiếu rọi nhiều lần làm màu da họ trở thành màu đồng, phản
phất sức sống mãnh liệt, bồng bột, thỉnh thoảng lại bật ra vài câu nói tục
cũng làm người ta bật cười, đây là tư thái độc đáo của thanh xuân.
Bên sân bóng rổ, có những đám nữ sinh túm tụm cùng nhau, chạy quanh
bên sân, lúc kêu to cổ vũ, lúc lại vỗ tay.
La Kì Kì mỉm cười nhìn những nữ sinh ấy, họ như vậy có thể là giả
không? Rõ ràng là quan tâm đến anh ấy, lại đi cổ vũ cho người khác. Chỉ