THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 945

đưa một chai nước thôi, mà lại cứ như đang làm công việc của gián điệp,
vắt hết óc để nghĩ cách tránh đi sự chú ý của mọi người.

Bóng rổ lăn đến dưới chân La Kì Kì, có nam sinh chạy tới lấy bóng. Khi

La Kì Kì cúi người nhặt bóng lên, đột nhiên nhớ tới một cảnh tượng từng
diễn ra, cô tưởng rằng khi mình đứng thẳng dậy ném bóng đi, người nhìn
thấy sẽ là Trương Tuấn, khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, cô hiểu anh
cố ý ném bóng về phía này, anh cũng biết cô hiểu, ánh mắt vụng trộm dậy
lên cảm giác ngọt ngào, như có được một bí mật hạnh phúc nhất thế giới.

Nhưng, không phải!

Không có cậu thiếu niên đi nhặt bóng, nhưng vẫn nhìn cô. Cùng là một

cái sân ấy, cũng ồn ào giống vậy, cùng là trò bóng rổ, nhưng đã bị ngăn
cách bởi thời gian, mười năm.

Cô đưa bóng rổ cho cậu thiếu niên xa lạ, cậu cười cười, tỏ vẻ cảm ơn, rồi

lại chạy nhanh ra sân bóng.

La Kì Kì yên lặng rời khỏi sân bóng rổ, đi đến vườn trường.

Khi tới cổng trường, anh bảo vệ trẻ chào hỏi La Kì Kì: “Tan làm rồi à?

Hôm nay về sớm thật.”

“Đúng vậy, về sớm một chút mua thức ăn nấu cơm.”

La Kì Kì đứng ngoài cổng trường, nhìn dòng xe cộ nhộn nhịp trên đường

phố, nhớ đến mười năm trước khi cô đứng ở chỗ này, đột nhiên lòng cảm
thấy chua xót, là vì mất đi con người, hay còn vì mất đi thời gian? Cô
không biết.

Quay đầu lại nhìn, ánh hoàng hôn đã chiếu đến cổng trường, các bạn học

sinh túm năm tụm ba ra ra vào vào, hai cô gái mặc đồng phục cấp Ba dắt xe
đạp ra cổng trường, vừa nói vừa cười, bàn xem buổi tối gặp nhau ở đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.