vuông đất để xây nhà máy. Đặt tiền cọc rồi, nhưng lãnh đạo khu chế xuất
bảo Quang, phải quay về Cà Mau xin giấy xác nhận của Chủ tịch tỉnh đồng
ý cho lên thành phố thì mới được duyệt.
Lúc này Minh Hải đã tách tỉnh. Chủ tịch tỉnh Cà Mau là ông Bảy Trị.
Nghe Quang trình bày, ông tròn xoe mắt: “Ủa, sao mày không xây dưới này
mà lại mò lên thành phố? Cà Mau tao thiếu chi đất. Mày có làm một trăm
cái máy đông lạnh, tao cũng ký duyệt”. Nói vậy, nhưng khi bàn cụ thể đến
việc cấp đất, ông Chủ tịch vẫn chắc lép. Ông bắt Quang phải làm công ty
cổ phần, Quang 70 phần trăm, tỉnh 30 phần trăm vốn.
Quang về bàn với vợ, tưởng nàng êm xuôi, nào ngờ nàng tỏ ra rất đáo để:
“Không có cổ phần chi hết. Gần chục năm làm đại lý và tham gia liên
doanh, cổ phần, chán cảnh thủ tục phiền hà, cãi nhau suốt ngày lắm rồi.
Nếu tỉnh cho làm tư nhân thì làm không thì quyết lên thành phố”.
Ý vợ là ý trời. Quang lên trình bày với Chủ tịch tỉnh. Ông Bảy Trị đề
nghị họp thường vụ mở rộng và quyết cho vợ chồng Quang thuê đất xây
nhà máy đông lạnh.
Năm 1998, nhà máy đông lạnh Minh Phú bắt đầu xây dựng trên diện tích
23.400 mét vuông, với quy mô 2.500 tấn/năm tại khu đất hoang phường 8,
cách trung tâm thành phố Cà Mau 4 kilômet, với số vốn đầu tư tới 40 tỷ
đồng. Đầu 1999 nhà máy đi vào hoạt động. Cuối năm 1999 đã chế biến
được 1.594 tấn tôm xuất khẩu, đạt giá trị kim ngạch 18.200.000USD. Năm
2000, tốc độ phát triển của Minh Phú tăng vọt 4.084 tấn tôm đông lạnh, đạt
giá trị kim ngạch 56.562.000 USD.
Bây giờ, sau 3 năm thử sức trên thương trường, Minh Phú đã xấp xỉ đuổi
kịp anh cả CAMIMEX, đơn vị anh hùng của ngành thuỷ sản Cà Mau. Với
một cơ ngơi khang trang bề thế, một dây chuyền công nghệ hiện đại, đủ sức
xuất khẩu sang thị trường Nhật Bản, EU và Mỹ, một đội ngũ hơn 30 kỹ sư
tinh nhuệ, hơn 1300 công nhân thạo nghề có mức lương bình quân
1.300.000đ/tháng. Minh Phú vững tiến về đích với con số kỷ lục: 70 triệu
USD kim ngạch xuất khẩu năm 2001.