THƯ KIẾM GIANG HỒ - Trang 273

hay không nên chưa dám van xin người thu làm đồ đệ, chỉ nói "xin được
chỉ giáo". Chàng không ngờ lão nhân ấy cứ giương hai con mắt nhìn chàng
thăm dò một lúc khá lâu như không nghe câu nói của chàng. Lâu lắm đột
nhiên lão hơi biến sắc mặt, lạnh lùng hỏi:
- Trẻ con môn hạ của ai đến Thuỷ Tín Phong của ta làm chi?
Tiếp đó lão vuốt râu trầm giọng nói liền:
- Nếu không thấy tiểu bối ngươi cũng có chút thông minh nên mới
thoát được sự kềm thúc trong rừng mai, lão phu ta đã không tha cho ngươi
rồi!
Có lẽ vì trận đồ rừng mai của lão bị phá nên lão thẹn quá hoá giận
nghi ngờ chàng cầu chỉ giáo là có ý mỉa mai! Đồng thời Yến Lăng Vân
cũng nhận ra giọng nói lão nhân này không phải giọng nói như chàng nghe
được ở Hán Dương khi được ngầm truyền tâm pháp, lại thấy thần sắc lão
nhân kiêu mạn nên trong lòng lấy làm thất vọng.
Chàng lập tức nghiêm mặt ngang nhiên đáp:
- Hoàng Sơn là đất danh thắng ở vùng đông nam chứ đâu phải của
riêng tôn giá, chẳng lẽ tại hạ muốn đến đây du ngoạn cũng bị tôn giá cấm
chế nữa sao?
Lão nhân đợi chàng nói hết câu liền đứng thẳng dậy chỉ thẳng vào mặt
chàng:
- Ngọn Thuỷ Tín Phong này là nơi tu luyện của Hàn Mai Xử Sĩ ta, tiểu
tử ngươi đã lén vào quá một đêm, lão phu để yên sao được?
Tiếp đó không đợi chàng nói, lão vẫn trừng trừng nhìn chàng cười
hăng hắc:
- Có lẽ ngươi dám ngang ngạnh trước mặt lão phu là cậy có ai sau
lưng chứ gì?
Đến đây, lão phu thử xem ngươi đã học được mấy chiêu của người nào
mà dám hỗn láo?
Tính lão nóng như lửa dù tuổi tác đã cao. Chính vì tuổi cao của lão mà
Yến Lăng Vân vội bình tĩnh cung tay kính cẩn:
- Tôn giá tuổi cao đức trọng, tại hạ chỉ là một tên tầm thường biết vài
chiêu thức đâu dám vô lễ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.