giả loài thú kia hoàn toàn không chứa chút sát khí nào, cũng không hề có vẻ
hung ác của dã thú với con mồi. Thậm chí, chúng khiến cô cảm nhận được
ít nhiều hòa ái, thân thiện.
Thứ cảm giác ấy tuy kỳ quái nhưng cũng rất chân thực. Vân Khinh cảm
thấy dường như mình thật sự đã nhìn thấy điều gì đó trong ánh mắt của
bạch hổ. Thế nên trong chớp mắt Độc Cô Tuyệt muốn xuống tay, cô đã
ngăn cản hắn.
Bạch Hổ từ từ đứng thẳng người. Thân hình cao lớn của nó thậm chí gần
bằng ngực cô, nên chiếc đầu xù lông cũng vừa vặn ngang tầm cánh tay
đang đánh đàn của cô.
Nó vẫn không thèm nhìn mũi kiếm đang mạnh mẽ chỉa vào đầu mình,
Bạch Hổ rất tự nhiên thè lưỡi ra nhẹ nhàng liếm tay Vân Khinh vô cùng
thân thiết, đôi mắt tròn to sáng rực nhìn cô chăm chú, đầy dịu dàng.
Độc Cô Tuyệt thật sự kinh ngạc, thế này là sao, con hổ trắng kia là đang
tỏ ý thuận hòa với Vân Khinh ư? Có nhầm không thế, loài thú vương giả
kia có linh tính như thế từ lúc nào vậy?
So với sự kinh ngạc của chủ tướng, ba trăm vị tướng sĩ từng trải đang
rón rén nhón chân chuồn khỏi vòng vây phải gọi là thất kinh. Mặc Ngân
Mặc Ly mắt chữ O mồm chữ A đứng khựng tại chỗ. Sở Vân hoảng hồn
thiếu tí nữa thì đạp phải đuôi một con hổ đen. Những người khác trợn mắt
nhìn hình ảnh lạ lùng trước mắt, ai nấy đều quên mất mình đang trốn chạy.
Mọi người khiếp hãi, Vân Khinh cũng khiếp hãi. Chiếc lưỡi thô ráp của
con hổ kia liếm lên tay cô gây cảm giác ngưa ngứa, nhưng ánh mắt của nó
rất là thân ái. Vân Khinh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nó, Bạch Hổ cũng
giương mắt nhìn cô. Một người một thú, chăm chú nhìn nhau.
Chung quanh lặng lẽ như tờ. Tình cảnh ấy, nói quỷ quái thì quả thật vô
cùng quỷ quái.
Vân Khinh sống nơi rừng núi đã quen, giao tiếp cùng dã thú còn quen
hơn với con người, nên cũng tương đối hiểu biết về tập tính của chúng. Giờ
đây thấy Bạch Hổ không hề có động tác gì lớn cũng không có dấu hiệu sẽ
bùng nổ tấn công, trong lòng cô tính toán thoáng chốc rồi cắn răng quyết