THÚ PHI - Trang 212

Kinh ngạc mặc kinh ngạc, Độc Cô Tuyệt vẫn hoàn toàn không chút do

dự, ôm chặt Vân Khinh triển khai thân pháp, phóng vụt như bay theo con
đường ấy mà đi. Ba trăm tướng sĩ cũng nhất tề đuổi kịp.

So với sự kinh hãi lẫn quyết định gấp gáp rời đi của Độc Cô Tuyệt,

dường như Vân Khinh hoàn toàn không thấy ngạc nhiên lắm. Vừa rồi cô
thật ra có thể cảm nhận thấy Bạch Hổ vốn không có ý định thương tổn đến
mình.

Ngẩng mặt nhìn qua vai Độc Cô Tuyệt, cô thấy con hổ trắng muốt kia

cũng đang nhìn mình chăm chú. Khi nó thấy cô đang nhìn mình, liền nhìn
thẳng cô hú dài một tiếng rồi chạy vài bước đuổi theo trước khi dừng lại,
ngồi xuống tại chỗ nhìn cô rời đi với vẻ oai nghiêm của chúa tể sơn lâm.

Vân Khinh mỉm cười với Bạch Hổ, nét mặt chan chứa sự dịu dàng.
Tốc độ của Độc Cô Tuyệt rất nhanh chóng, chỉ mấy lần tung người, đám

thú cùng với con Bạch Hổ kia đã bị hắn bỏ lại sau lưng, không còn nhìn
thấy nữa. Vội vã chạy trốn, cả đời hắn chưa bao giờ chạy nhanh tới thế, mà
cũng chưa bao giờ chạy trong tình huống kỳ cục như thế.

Cả đêm gấp gáp chạy, tới khi bình minh mới chớm, dựa vào khinh công

của Độc Cô Tuyệt, hẳn là họ đã chạy hơn mười dặm đường. Mọi người liền
chọn một chỗ đỉnh núi để nghỉ chân tạm thời. Đánh trận giết giặc anh dũng
từng đó năm chưa từng lâm trận bỏ chạy, hôm nay quả thật mặt mũi hắn coi
như mất sạch rồi.

—————————————————————————————

—–

[1] Mi tâm: Điểm nằm giữa hai lông mày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.