THÚ PHI - Trang 213

THÚ PHI

THÚ PHI

Chu Ngọc

Chu Ngọc

www.dtv-ebook.com

www.dtv-ebook.com

Chương 37

Chương 37

Rời Đi

Rời Đi

> Một đêm chẳng chợp mắt, Vân Khinh ngả người tựa vào một tảng đá

lớn nghỉ ngơi. Bây giờ chung quanh đã chẳng còn thú dữ vây quanh, khiến
thần kinh cô vốn căng thẳng cực độ vừa xong đã lại chùng xuống, chỉ còn
cảm giác mệt mỏi rã rời. Có điều với bao nhiêu ánh mắt hấp háy tỉnh như
sáo nhằm vào cô của mọi người chung quanh, khiến Vân Khinh chẳng biết
làm sao, chỉ có thể thầm lắc đầu. Bị nhìn chằm chằm như thế, dù cô vốn
lãnh đạm bình tĩnh hơn người cũng hơi cảm thấy nhồn nhột, cô cũng đành
tròn mắt nhìn lại đám Sở Vân.

“Vân cô nương, hôm nay cô nương quả thật quá thần diệu a.” Sở Vân

được Mặc Ngân và Mặc Ly cùng nhau đưa đi khi chạy trốn vừa rồi, giờ
thấy Vân Khinh nhìn mình, khóe miệng anh ta hơi giật giật, vẻ mặt đầy sợ
hãi và khiếp đảm cất tiếng.

Vân Khinh chớp mắt không nói gì, nhưng Mặc Ngân ngồi cạnh Sở Vân

đã nói tiếp, vừa nói vừa nhìn cô. “Vân cô nương à, cô làm cách nào mà có
thể yêu cầu chúa tể sơn lâm nhường đường cho cô thế? Thật không thể
tượng tượng nổi. Nếu không phải tại hạ chính mắt nhìn thấy, e là ai nói tại
hạ cũng không dám tin.”

Mặc Ly ngồi cạnh đó cũng liên tục gật đầu, mà ba trăm tướng sĩ còn lại

tuy không lên tiếng, gương mặt không biểu lộ gì đặc biệt, nhưng ánh mắt
của họ không cách nào che giấu được sự ngạc nhiên chấn động. Mọi người
theo Độc Cô Tuyệt nam chinh bắc chiến đã bao nhiêu năm, nhưng tình
cảnh ngày hôm nay chưa từng ai chứng kiến, quả thật là quá sức tưởng
tượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.