THÚ PHI - Trang 289

Độc Cô Tuyệt thấy thế không nói tiếng nào, chỉ nhún chân một cái đã

bay người xông tới, đồng thời nắm lấy thanh sắt bị nung nóng giãy vô cùng
kia vận sức rút mạnh ra ném đi. Thế rồi hắn cũng không để ý xem nó nóng
hay nguội mà dùng luôn tay mình dập lửa bén trên lần áo ngang eo Vân
Khinh.

Trong đôi mắt cô bỗng ánh lên sự kinh ngạc và rung động. Vân Khinh

ngẩng đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt của hắn, không thốt lời nào, cũng
không nhúc nhích.

Độc Cô Tuyệt trông thấy như vậy, lập tức áp đầu cô vào lồng ngực rắn

rỏi của hắn, trầm giọng thốt. “Đừng sợ.” Rồi hắn ôm chặt cô định xông ra
ngoài.

Bên tai Vân Khinh vừa nghe thấy hai chữ Đừng sợ ấy, giọng nói trầm

trầm ấy, sự quả quyết mạnh mẽ ấy, chỉ phút chốc khiến trong lòng cô bỗng
nảy sinh cảm giác an lòng và mong muốn được dựa vào hắn. Vồng ngực
rộng lớn rắn rỏi ấy tỏa ra một thứ hơi ấm dường như còn nóng hổi còn
bỏng cháy hơn cả lửa đỏ xung quanh. Bị Độc Cô Tuyệt ép chặt vào lòng,
mũi thoang thoảng mùi hương chỉ thuộc về hắn, trái tim cô quả thật có chút
bình tĩnh hơn. Nếu Độc Cô Tuyệt mà không thể mang cô ra khỏi đây, cõi
đời này e là cũng chẳng còn ai làm nổi điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.