máu, chỉ trắng bệch vì bị ngâm dưới nước lâu, những vết thương chằng chịt
đan xen vào nhau chi chít. Chúng là do bị đá ngầm đập phải khi họ còn
đang ở dưới đáy sông.
Vân Khinh biết lực đập ấy rất mạnh. Cây cổ cầm của cô làm bằng gỗ lim
mà đập một cái đã nát vụn như vậy, có thể tưởng tượng được Độc Cô Tuyệt
bằng da bằng thịt lại phải chịu một lực đập mạnh đến thế sẽ ra sao. Tuy
rằng không thấy sắc mặt hắn có gì khác lạ, những đau đớn hắn phải chịu
hẳn cũng không nhẹ.
Nhưng mà người này lại chỉ quan tâm nàng, không hề nhắc câu nào đến
chính mình. Cái gã này thật là…
Bàn tay trắng nõn chạm khẽ lên tấm lưng rộng lớn nhẹ nhàng vuốt ve
miệng vết thương, không nói gì, lại giống như đã nói rất nhiều.
Độc Cô Tuyệt cảm nhận được động tác của Vân Khinh, bèn quay đầu
nhìn cô nói với vẻ lạnh lùng thản nhiên. “Không có việc gì.”
“Thật xin lỗi.” Vuốt ve những vết thương nhỏ chi chít nọ, Vân Khinh cất
giọng khẽ khàng. Nếu không phải vì cô, Độc Cô Tuyệt đã không bị thương
khắp nơi như vậy. Nếu cô cẩn thận hơn một chút, sẽ không có sai lầm này.
Độc Cô Tuyệt nghe vậy nhíu mày quát: “Nàng nói gì đó?”
Vân Khinh ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt Độc Cô Tuyệt đang long sòng
sọc hung dữ, ánh mắt dường như có ngọn lửa giận bất chợt bùng lên. Ngẫm
nghĩ một chút, Vân Khinh nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Độc Cô Tuyệt
không muốn cô nói những câu cám ơn xin lỗi đầy khách sáo này nọ. Cái gã
này, dẫu là việc nhỏ xíu hắn cũng vẫn so đo.
Cô lập tức cười dịu dàng: “Được, ta không nói nữa.” Tình ý đẩy đưa,
không phải chỉ cần một câu xin lỗi là có thể nói hết được.
Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh hối lỗi cũng nhanh, bèn nghiêm mặt gật
đầu rồi hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Chúng đã muốn ra tay, dù nàng cẩn
thận hay không cẩn thận chúng đều tìm được cơ hội xuống tay. Độc Cô
Tuyệt ta chẳng lẽ sợ chúng.”
Vân Khinh nghe được giọng kiêu ngạo và cái hừ lạnh lùng ấy lại chỉ khẽ
mỉm cười. Hắn là muốn giải vây cho cô đây, nhưng đó cũng là sự thật, Kẻ
đứng sau lưng mọi việc rốt cục đã mất kiên nhẫn mà ra tay. Cho dù không