Vừa nói hắn vừa ngẩng đầu nhìn mặt trời sắp lặn xuống đường chân trời,
nhíu mày nói tiếp. “Chúng ta đổi hướng thôi, vừa rồi mặt trời đi từ hướng
Đông sang Tây, hiện tại chúng ta gần như ở hướng chính Đông, chúng ta
đang ở một hướng khác rồi.”
Vân Khinh gật đầu, cô cũng đã thấy rõ hai người họ và đám người Sở
Vân đã hoàn toàn lạc nhau.
“Đi thôi.” Không chờ Vân Khinh trả lời, Độc Cô Tuyệt đã kéo tay cô, đi
theo hướng ngược lại với con sông.
Vân Khinh không nói gì, mặc cho Độc Cô Tuyệt kéo mình đi. Cô biết
nơi này không an toàn.
Kẻ chủ mưu mọi việc ấy nếu đã chọn ra tay nơi này nghĩa là chắc chắn
đã có kế hoạch chu đáo và thủ đoạn, hắn sẽ không dễ dàng buông tay như
vậy. Hiện giờ hai người dừng chân nơi này, hẳn những kẻ đuổi tới chỗ đá
ngầm khi nãy đều đã biết hai người đang ở đây. Chỉ cần mang đủ người lên
bờ tìm kiếm, nơi này là một đồng cỏ bằng phẳng rộng rãi không có chỗ nào
ẩn náu, họ sẽ không khác gì cá nằm trên thớt cả. Thà là chọn một chỗ nào
khác trốn đi cũng tốt hơn ở lại nơi này.
Hiện giờ trong số họ không ai mang theo thứ gì có thể liên lạc với đoàn
người Sở Vân, nên mọi việc chỉ có thể dựa vào sức của chính mình.
Họ bước nhanh trên đồng cỏ. Thảm cỏ xanh biếc mượt mà, giữa các
nhánh cỏ phấp phới dăm chàng bướm trắng nhỏ bay lượn tung tăng. Đây đó
mấy chú châu chấu nhỏ lách tách nhảy từ chiếc lá này sang ngọn cây khác.
Nếu như không phải tình thế hiện giờ rất căng thẳng thì đây quả thực là một
chỗ dập dìu chơi xuân rất tuyệt..
Phía xa xa thấp thoáng bóng núi rừng, dãy núi nơi cao vút nơi thoai
thoải uốn khúc quanh co, không biết ấy là chốn nào. Vân Khinh thấy thế
không khỏi rảo chân nhanh hơn, núi rừng ẩn nấp tốt hơn thảo nguyên
nhiều.
Mới rảo chân được vài bước, Độc Cô Tuyệt đi trước bỗng dừng phắt lại.
Vân Khinh vốn cảnh giác cao độ cũng lập tức dừng bước đứng cạnh Độc
Cô Tuyệt.