Cô thấy Độc Cô Tuyệt nhíu mày, nhanh nhẹn cúi người xuống thấp dán
tai lên mặt đất lắng nghe điều gì đó. Vân Khinh không nói lời nào mà chỉ
nhìn, ánh mắt Độc Cô Tuyệt bỗng lóe lên, hắn hằm hằm đấm tay xuống đất
rồi xoay người một cái nhảy lên đồng thời nắm tay Vân Khinh chạy như
bay về phía cánh rừng kia.
“Quân đội, chúng lại đi triệu tập quân đội vây quanh nơi này. Chết tiệt,
chúng quả thật ‘chiếu cố’ Độc Cô Tuyệt ta tốt quá.”
Là tiếng vó ngựa. Ngựa trong quân ngũ hoàn toàn khác biệt so với ngựa
của sát thủ hay ngựa thồ bình thường. Thứ tiếng vó dậm xuống của những
con ngựa đã được huấn luyện nghiêm chỉnh này, người cưỡi ngựa lâu năm
sẽ nhận ra được, càng được huấn luyện tốt càng dễ nhận ra.
Vân Khinh vừa nghe cũng không nhịn được nhíu mày giống hắn, đối
phương hóa ra lại triệu tập quân đội tới giết Độc Cô Tuyệt, ra tay thật mạnh
bạo, thái độ thật điên cuồng. Chúng lại dám giấu binh trong phạm vi Yến
quốc mang đến, điều này cho thấy chúng quyết tâm giết bằng được Độc Cô
Tuyệt. Vân Khinh lập tức thi triển khinh công, lao như bay theo Độc Cô
Tuyệt về phía cánh rừng.
Mặt trời nhẩn nha lặn xuống chân trời, không gian cũng dần sẩm tối,
màn đêm bắt đầu buông lơi.
Trong thứ ánh sáng mờ mờ tôi tối ấy, đằng xa bỗng xuất hiện những
chấm đỏ nhấp nháy lóe lên chi chít vô cùng bắt mắt giữa khung cảnh hoàng
hôn.
Vân Khinh thoáng liếc thấy, đôi mắt nhìn lướt qua rồi cô bỗng ngẩn
người nói vội. “Lửa, là chúng đang đốt lửa.”
Cả khu vực này nơi nơi đều là bụi cỏ, tuy không cao nhưng một khi bén
lửa cháy lại thêm gió thổi, tốc độ lan nhanh quả thực khó mà tưởng nổi.
Lửa rừng một khi lan tới vùng bằng phẳng, chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng
có thể đốt trụi một vùng thảo nguyên rộng lớn chứ đừng nói khu đồng cỏ be
bé này.
Cùng lúc ấy Độc Cô Tuyệt cũng đã nhìn thấy, hắn hừ lạnh một tiếng mà
rằng. “Muốn lấy mạng của ta sao, nào có dễ thế.”