tay mình, tuy rằng hắn đã lập tức thả lỏng cơ bắp nhưng chỉ một thoáng
cứng người lại ấy, Vân Khinh cũng hiểu được hắn đau tới khó lòng nhịn
nổi.
Bởi họ đang ở trong khe núi, không biết tới khi nào mới có thể ra ngoài
nên Vân Khinh chọn hái toàn những lá thuốc có dược tính khá là mạnh
hòng cố gắng cầm máu hoàn toàn cho Độc Cô Tuyệt trong thời gian ngắn
nhất có thể. Nếu không cứ thế này, đám Hoàng tuyền Thiết vệ chắc chắn sẽ
lần theo vết máu đuổi theo, họ có nỗ lực trốn tránh tới đâu cũng vô ích. Nét
mặt cô thoáng vẻ không đành lòng, nhưng bàn tay không vì thế mà ngừng
lại, vẫn thoăn thoắt bôi hết thuốc lên người hắn. Cô vươn bàn tay còn lại
khẽ khàng vuốt lên gáy Độc Cô Tuyệt, chút một chút một nhè nhẹ dịu dàng.
Độc Cô Tuyệt cảm nhận được sự ve vuốt của Vân Khinh, hắn không
nhịn được hơi quay lại nhìn cô. Cô muốn gì chứ? Ve vãn hắn chắc? Vào lúc
này sao? Hắn không nghĩ thế.
Vân Khinh thấy hắn quay đầu nhìn mình bèn nói khẽ. “Một chốc là hết
đau thôi!” Trước đây sau mỗi lần cô bị đánh, khi bà bà tới bôi thuốc cho cô,
người không an ủi khi cô khóc vì đau đớn mà chỉ dùng tay nhẹ nhàng vuốt
đầu xoa lưng cô như vậy, trấn an cô mà không cần lên tiếng. Chẳng rõ tự
lúc nào cô cũng thành thói quen làm như thế, với một sự dịu dàng và
thương tiếc từ trong vô thức phát ra.
Độc Cô Tuyệt nghe vậy, tuy cả hai còn đang trong hoàn cảnh bốn bề có
địch thế này, hắn vẫn không nhịn được mà cong khóe môi lên. Vân Khinh
đang an ủi hắn đó mà. Mấy vết thương bé tẹo đó cần gì an ủi chứ, có điều
một Vân Khinh dịu dàng như thế, hắn thích. Hắn rất thích cô dịu dàng với
mình, nên cũng không nói gì mà quay đi, mặc cho Vân Khinh nhẹ nhàng
vuốt ve cổ mình.
Im lặng, sự im lặng cứ quẩn quanh bên hai người, nhưng cùng với nó lại
là thứ cảm giác hài hòa và thư thái quỷ tha ma bắt.
“Thật sự thích ta sao?” Vân Khinh đang yên lặng bỗng khẽ thốt.
Trong khoảnh khắc đó, bóng người lao tới mạnh mẽ không chút do dự
ấy vẫn canh cánh trong lòng cô. Trước giờ trừ tỷ tỷ của cô ra chưa hề có ai
không thèm để tâm tới an nguy của mình mà xông ra che chở cô, nhận lấy