THÚ PHI - Trang 392

hiểm tới chừng nào. Càng sớm gọi được muông thú tới, Độc Cô Tuyệt càng
nhanh thoát khỏi nguy hiểm.

Bàn tay run rẩy chạm vào được dây đàn, Vân Khinh hít sâu một hơi định

gảy thành tiếng.

Nhưng rồi Bạch Hổ vương đứng dưới gốc cây nãy giờ chờ mãi mà

không thấy cô có động tĩnh gì, lại thêm bản nặng động vật vốn nhạy cảm,
nó đã ngửi thấy mùi máu có độc từ lâu. Không thấy con hổ trắng ấy ra hiệu
gì, nhưng bỗng nhiên mấy chú hổ còn lại đồng loạt hành động, tung hai
chân trước chồm lên thân cây thật mạnh. Dù cây có lớn, rễ có sâu đến mấy
cũng khó lòng chịu nổi lực đẩy cố hết sức của mấy con mãnh hổ, nên rung
lên bần bật, tán lá xào xạc.

Giờ đây Vân Khinh nào có sức đâu để điều khiển thân mình, cả người

vốn đang nhô ra lại bị thân cây lắc mạnh một cái bèn ngồi không vững,
lung lay ngã nhào xuống từ trên ngọn cây cao.

Bạch Hổ vương rất thông minh, lập tức tung người nhảy lên dùng lưng

đón lấy thân hình Vân Khinh lao xuống giữa không trung. Sự va chạm
mạnh mẽ ấy khiến Vân Khinh vốn đang mơ mơ màng màng giờ thấy đôi
mắt mình tối sầm lại, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự. Hành động này của bạn
Hổ trắng nọ quả thật hơi bị quá đáng. Điêu nhi nhảy xuống vai Vân Khinh
thấy vậy cuống quít kêu chít chít mấy tiếng.

Bạch Hổ vương khẽ uốn người, không thèm quan tâm chung quanh còn

có ai đã vội cõng Vân Khinh phóng như bay về phía dãy núi Phỉ Thúy. Mấy
con hổ dữ còn lại cũng nhanh chóng chạy theo, khi đi cũng như khi mới
đến, lặng yên không hề gây tiếng động.

Sương đêm dần buông, trên mặt lá cây xanh biêng biếc giờ cũng dần

bám một lớp hơi sương mong manh để ý mới thấy được. Gió hiu hiu thổi,
đêm đã về khuya, dù ban ngày có nóng nực thì trong vùng núi này ban đêm
vẫn cứ là mát rười rượi.

Chỉ thoáng chốc đã qua nửa canh giờ, trải muôn khó khăn mới đến nơi,

tiếng bước chân vẫn dồn dập vang lên ở đằng xa, ánh đuốc rực sáng một
phía chân trời như thể giữa ban ngày. Nhìn về nơi đó, có thể thấy những
con rồng lửa dài thượt ngoằn ngoèo uốn lượn di chuyển nhanh chóng, nghe