THÚ PHI - Trang 433

Ho khan một tiếng cắt ngang những suy nghĩ cá nhân thầm kín, Độc Cô

Tuyệt sắc mặt nghiêm chỉnh, kéo tay Vân Khinh nhìn Độc Cô Hành, nói:
“Đệ quả thật cũng đã đến tuổi thành thân, vương huynh, đệ …”

“Vương gia, có thư mật.” Độc Cô Tuyệt còn chưa nói hết câu đã thấy

một nam tử mặc giáp đen, đột nhiên từ ngoài bước vội vào, trong tay cầm
một phong thư dày có đính lông đại bàng, nhìn như là thư tám trăm dặm
khẩn cấp. (*)

* Thời cổ đại, thư từ văn kiện được truyền gửi bằng các trạm dịch (trạm

ngựa, dùng ngựa đưa thư, mỗi trạm có 1 quan chức coi giữ, gọi là dịch
thừa), thông thường cứ mỗi 20 dặm sẽ có một trạm dịch (1 dặm = 1/2 km).
Nếu trên công văn có ghi chữ “Lập tức gửi ngay”, thì tốc độ gửi văn kiện
đó nhất định phải ít nhất từ 300 dặm/ngày trở lên. Nếu tình huống khẩn cấp
hơn nữa thì tốc độ truyền gửi sẽ lên tới 400 dặm/ngày, thậm chí 600
dặm/ngày, và tốc độ nhanh nhất có thể đạt được thậm chí là 800 dặm/ngày.
Mỗi khi cần truyền văn kiện khẩn, các trạm dịch đều dùng loại ngựa tốt
nhất mình có, tuy rằng không phải loại Thiên lý mã (ngựa chạy ngàn
dặm/ngày) trong truyền thuyết, nhưng các con ngựa ấy đều dốc hết sức để
chạy, và tốc độ truyền thư cũng cực nhanh. Cụm từ “tám trăm dặm khẩn
cấp” chuyên dùng để chỉ các loại thư tín, tin tức … khẩn cấp được truyền đi
hoặc tới.

Độc Cô Tuyệt nghe vậy khẽ nhíu mày, tám trăm dặm khẩn cấp gửi đến,

lúc này lại có chuyện gì cấp bách đến vậy? Lập tức ngừng lời, không nói
tiếp nữa.

Người tới vội vàng tiến vào trong, cung kính thi lễ với Độc Cô Tuyệt,

rồi sau đó mới nhìn Độc Cô Hành kính cẩn: “Bệ hạ.”

Cho dù Vân Khinh vốn là người không thèm để ý lễ tiết gì cả, nhưng mà

lúc này Vương gia và đế vương ở cùng một nơi, như thế nào cũng phải thi
hành lễ nghĩa với đế vương trước mới phải đạo chứ, thế mà …

Chỉ còn biết tự hỏi không biết Độc Cô Tuyệt tài giỏi dạy dỗ cấp dưới

như thế nào, mà trong mắt họ chỉ thừa nhận một người duy nhất là Độc Cô
Tuyệt, sau Vương gia nhà mình, mới là đế vương, thái độ này có lẽ Tần