có đôi khi cũng còn không biết nữa là, huống chi cô chỉ là một người ngoài
chẳng liên quan gì, nếu đến đó quả thật có chút không ổn
“Ta nói được là được.” Độc Cô Tuyệt vô cùng kiêu ngạo và cuồng vọng,
thản nhiên khẳng định.
Vân Khinh thấy Độc Cô Tuyệt nói như vậy, chỉ biết bình thản liếc nhìn
Độc Cô Tuyệt, một lúc sau khẽ cười cười: “Chàng đã nói được thì cứ làm
như vậy đi.” Nói dứt lời cô đứng lên bưng chén thuốc bước ra xa. Lúc này
đã qua giờ ngọ một chút, mặt trời đã nghiêng về phía tây, đương nhiên lại
tới giờ uống thuốc rồi.
* 11h sáng đến 1h chiều là giờ Ngọ.
Độc Cô Tuyệt nhìn Vân Khinh đi ra xa, mặt mày tươi rói.
Sở Vân, Mặc Ngân, Mặc Ly khẽ liếc nhìn nhau, đồng loạt mỉm cười,
Vương gia nhà bọn họ từ trước tới giờ chưa bao giờ tin tưởng ai đến mức
này. Ngay lập tức không cần đợi mệnh lệnh của Độc Cô Tuyệt, bọn họ đều
tự giác đứng lên, nhanh chóng dặn dò công việc, cần phải phân phó nhanh
một chút ổn, việc của bọn họ không chỉ có mỗi việc này, chuyện âm thầm
đối phó với Sở Hình Thiên cũng không thể để chậm trễ được.
Bóng đêm buông xuống rất nhanh, ánh trăng lộ ra một vành khuyết cong
cong, đã gần tới cuối tháng rồi.
Hôm sau, không có công bố việc Tần vương xuất hành, cũng không có
tin tức Độc Cô Tuyệt ra khỏi kinh thành. Đoàn người im hơi lặng tiếng ra
đi, lúc trời tờ mờ sáng đã lặng lẽ bí mật rời khỏi kinh đô của nước Tần.
Một nhóm người, chỉ có hơn hai mươi người, có nam có nữ, có chủ tử
có hộ vệ, nhìn vào chẳng qua chỉ là một công tử nhà quyền quý nào đó và
gia quyến cùng nhau đi du ngoạn mà thôi.
Nhìn Độc Cô Hành cả người toát ra vẻ công tử nho nhã, thư thái, tay
cầm quạt, giấu đi thái độ uy nghiêm, nhìn qua chỉ thấy thật là phong độ.
Mà Độc Cô Tuyệt chỉ cần lộ diện, có thể bị người khác nhận ra ngay bởi
mặt nạ sắt mang trên mặt, nhưng hiện tại hắn không mang mặt nạ, phơi ra
khuôn mặt yêu mị cùng cực, cách ăn vận từ trên xuống dưới toát ra vẻ con
nhà quyền quý chịu chơi, vẻ lạnh lùng tàn khốc trên nét mặt đã được hắn
thu lại hết, cộng với phong thái ăn mặc của hắn lúc này, nhìn qua quả thật