THÚ PHI - Trang 472

cần có Độc Cô Tuyệt ở đây, bọn họ nhất định có thể thoát ra ngoài, đối với
Độc Cô Tuyệt, y không hề hoài nghi dù chỉ một chút.

Trong ý tưởng thiết kế nơi này rõ ràng không hề có cơ quan, tại sao bây

giờ lại có, chủ quản thiết kế cơ quan trong lăng mộ là gian tế, bất cứ chỗ
nào trong lăng mộ này cũng đều không an toàn, hiện tại chạy thoát thân là
quan trọng nhất, chỉ cần giữ được mạng, thì lo gì không tính được món nợ
này.

Mà Vân Khinh cũng như vậy, bị Độc Cô Tuyệt ném văng ra, xoay người

một cái giữa không trung, quay mặt nhìn về phía bóng dáng Độc Cô Tuyệt,
vừa vội vàng lui về phía sau, chạy theo Độc Cô Hành ra bên ngoài, vừa hạ
mười ngón tay, không ngừng tung bay trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, ‘bảy âm
chồng nhau’ nhanh chóng hướng thẳng về phía ‘quái kiếm’ kỳ lạ đang xáp
vào Độc Cô Tuyệt, tiếng đàn trong trẻo vang lên. Tấn công ở khoảng cách
gần, dù không có võ công vẫn dùng được, không có sức mạnh tuyệt đối,
nhưng để giảm lực công kích của chúng thì vẫn tốt mà.

Độc Cô Tuyệt sau khi ném văng hai người ra, tay phải nhanh chóng sờ

sang bên hông, một thanh nhuyễn kiếm mềm mại xuất hiện trong không
trung, một đường kiếm vút ngang, chỉ nghe thấy một loạt tiếng gió sắc bén
đánh thẳng về phía đám quái kiếm đang phóng thẳng vào hắn, loạt quái
kiếm ấy vốn ban đầu đã bị âm nhận của Vân Khinh giảm bớt uy lực, giờ lại
chịu thêm một kiếm của Độ Cô Tuyệt, tất cả gãy vụn trong chớp mắt.
Quanh người lập tức xuất hiện một khe hở, một khe hở chỉ trong trong
khoảnh khắc, cũng chỉ cần một khoảnh khắc ấy, Độc Cô Tuyệt búng người
lên thoát khỏi vòng vây. Tuy đã phá được vòng vây nhưng lại không hề
dừng lại dù chỉ một nhịp, tiếp tục phóng vút về phía trước.

Đồng thời lạnh giọng quát: “Ném lão đi.” Ba chữ không hiểu đầu đuôi

ra sao, nhưng Mặc Chi đi theo phía sau vẫn hiểu kịp. Độc Cô Tuyệt không
hề quay đầu nhưng mọi chuyện phát sinh phía sau dường như hắn đều biết
hết, giống như trên lưng hắn có mắt vậy.

Mặc Chi không hỏi lấy một câu, buông tay một cái liền ném Lễ Bộ

Thượng đại phu lúc này mặt vốn đã bị dọa không còn chút máu nào, trắng
bệch không khác gì một con gà bị cắt tiết, ra phía sau. Năng lực của Mặc