Xem ra Độc Cô Hành rất tốt với đệ đệ, thân là vua một nước mà vẫn chỉ
tự xưng là ta mà thôi, không hề xưng cô gọi quả[2] với Độc Cô Tuyệt, nên
nghe ra vô cùng thân thiết.
Độc Cô Tuyệt đối với ánh mắt trêu chọc của đại ca, chỉ lạnh nhạt nói.
“Nô lệ của đệ ấy mà.”
Vân Khinh không ngờ bản thân từ lúc nào lại biến thành nô lệ của hắn.
Cái gã này đúng thật là… Nhưng cô cũng không nổi giận, mà chỉ khẽ
nhếch mép cười vẻ tự trào, vô cùng thong dong.
Động tác của cô tuy rất nhỏ, nhưng đã lọt cả vào ánh mắt của Độc Cô
Hành. Y thấy thế, hai mắt bỗng chớp lóe, rồi vừa cười vừa vỗ vai đệ đệ của
mình. “Nếu chỉ là một nô lệ, xem ra không phải nhân vật gì quan trọng
đúng không. Vậy ta lấy mười nô lệ đổi lấy cô ta, đệ thấy thế nào?”
Lập tức Độc Cô Tuỵêt quay lại trừng mắt hung dữ với Vân Khinh, rồi
quay lại nhìn vẻ mặt đầy ý cười (gian) của Độc Cô Hành, thẳng thừng từ
chối. “Không đổi!”
“Đệ thật thẳng thắn quá!” Độc Cô Hành cười to, khắp thiên hạ này quả
thật ngoại trừ Độc Cô Tuyệt, không có ai dám không nể mặt y như thế.
“Vương huynh, hôm nay huynh đến thăm đệ có việc gì không?” Độc Cô
Tuyệt thản nhiên chuyển hướng câu chuyện.
Độc Cô Hành ngưng tiếng cười lớn, chỉ mỉm cười. “Không có gì, chỉ là
nghe nói chỗ đệ…” Y không nói hết câu, nhưng Độc Cô Tuyệt đã hiểu ý
huynh trưởng rồi. Hừ, phủ đệ của hắn chỉ là xuất hiện một nữ tử mà thôi,
thế mà đường đường một Tần vương như huynh ấy cũng phải tự mình chạy
tới hóng chuyện, đúng thật là!
“Bệ hạ, bệ hạ… chờ nô tài với!!!” Đúng lúc đó từ phía xa của hồ nước
có bóng một lão thái giám vừa thở dốc vừa chạy tới, không ai khác ngoài
Nội đình tổng quản của Đại Tần, thái giám thân cận nhất của Độc Cô Hành.
Độc Cô Hành vẫn không để ý tới ông ta, mà chỉ nhìn Vân Khinh nãy giờ
im lặng. “Vừa xong quả nhân có nghe thấy tiếng đàn, là cô nương tấu đó
ư?”
Vân Khinh khẽ gật đầu. “Phải.”