Nàng ta mua phòng cho những người kia, lại mua chuộc mấy người ngoan
ngoãn trung thành hầu hạ, trước mắt Tiểu Linh Đang đang ở bên cạnh bọn
họ, nàng đã trở về.
Vân Thiên Vũ vừa lòng gật gật đầu, không hề để ý tới những chuyện
khác, mà chỉ nghĩ tới chuyển giải độc cho Tiêu Cửu Uyên.
Lần trước nàng kê đơn phương thuốc giải độc cho Tiêu Cửu Uyên, bảo
Tiêu Cửu Uyên đi chuẩn bị dược liệu, nàng sẽ chế ra thuốc giải cho hắn.
Nhưng Tiêu Cửu Uyên cứ không chịu nói hắn đã tìm được dược liệu
hay chưa, rốt cục hắn có tìm được không?
Vân Thiên Vũ nghĩ, nhíu mày nhìn Diệp Gia nói: “Muội viết phong
thư cho tỷ, tỷ cho thị vệ của An thân vương phủ đưa đến Ly thân vương
phủ.”
Thư của Vân Thiên Vũ chủ yếu là hỏi một chút Tiêu Cửu Uyên có tìm
được những dược liệu kia không. Nếu tìm được, cô có thể bắt đầu điều chế
thuốc giải độc rồi.
Độc trong cơ thể hắn không thể trì hoãn nữa rồi.
Thư gửi ra ngoài vẫn chưa có hồi âm. Nhưng sau khi trời tối, Tiêu Cửu
Uyên lại đích thân tới.
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên xem ra không tốt lắm, khuôn mặt anh tuấn
đầy vẻ lo lắng, con ngươi đen láy lóe lên tia lạnh lùng, u sầu nhìn chằm
chằm Vân Thiên Vũ, khóe môi gợi cảm khẽ cười, chỉ là nụ cười không có
sự ấm áp, lạnh lẽo như hàn băng nơi cực bắc.