Phượng Vô Nhai phía sau liền động thân, phiêu nhiên xuất hiện, chắn
ngay trước mặt Vân Thiên Vũ.
“Ngươi điên rồi, tại sao cứ nhất định phải vào Thiên Mộc sơn trang,
ngươi nói đi, có phải người này bức ngươi hay không.”
Phượng Vô Nhai ánh mắt lấp lánh như hoa đào, lúc này bị cơn giận
thiêu đốt nóng cháy, làm cho người ta chỉ liếc mắt một cái cũng nhìn ra y
đang nổi cơn đại nộ.
Vân Thiên Vũ nhìn Phượng Vô Nhai, tất nhiên nhận ra nỗi lo lắng của
Phượng Vô Nhai, nàng thực sự không nghĩ ra, tại sao Phượng Vô Nhai lại
quan tâm nàng như vậy, nàng và y không có quan hệ gì cả.
Tuy rằng giữa họ có dây dưa đến Tiểu Linh Đang, nhưng y nên biết,
nàng sẽ không đối xử không tốt với Tiểu Linh Đang, cho nên y quan tâm
nàng như vậy rốt cuộc là vì cái gì.
Nói thật ra, vào thời điểm ban đầu Vân Thiên Vũ không chào đón
Phượng Vô Nhai.
Nhưng thấy Phượng Vô Nhai cứ luôn quan tâm nàng, nàng rốt cuộc đã
thay đổi cái nhìn đối với hắn.
Chỉ có điều đây là chuyện riêng của nàng, không liên quan tới người
bên ngoài.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, ngước mắt lên nhìn về phía Phượng Vô
Nhai nói: "Phượng Vô Nhai, đây là việc tự ta quyết định cần phải làm, nếu
ta muốn làm, không ai ngăn cản được ta, nếu ta không muốn làm, không ai
bắt buộc được ta, ta tự có giới hạn của mình.”
Nàng nói xong đưa tay đẩy cánh tay Phượng Vô Nhai đang ngăn cản
nàng ra, đi theo Quân Hạo Thiên, nhanh chóng bỏ đi.