Phượng Vô Nhai ở phía sau, sắc mặt khó coi không sao diễn tả được,
nhìn thân ảnh màu đen bướng bỉnh kia, không biết tại sao y đột nhiên cảm
thấy có chút đau lòng, bởi vì đau lòng, cho nên lửa giận trong lòng đặc biệt
lớn, hắn cúi đầu hung hăng nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Nhất định là nam nhân này, nhất định là hắn đã làm cái gì, cho nên Vũ
Mao mới kiên trì muốn vào Thiên Mộc sơn trang.
Tiểu tử đáng ghét này, y phải xử lý hắn.
Phượng Vô Nhai nghĩ tới đây liền xoay người xông tới, đưa tay đánh
một chưởng về phía Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên vội vàng tránh né, sắc mặt khó coi vô cùng, giờ khắc
này hắn cũng phiền muộn vô cùng, phiền muộn vì bản thân không nên
thăm dò Vân Thiên Vũ mà khiến nàng phải tiến vào tham gia cuộ tranh tài
của Thiên Mộc sơn trang, nếu nàng vào Thiên Mộc Sơn trang rồi không ra
được thì phải làm sao?
Chỉ nghĩ đến điều này thôi, Tiêu Cửu Uyên giận dữ đến cực điểm.
Ngay vào lúc này, Phượng Vô Nhai còn khiêu khích hắn, Tiêu Cửu
Uyên giận dữ vô cùng, đưa tay chém ra linh lực màu lam, hai đạo linh lực
cường đại dao động, giống như hai dòng khí lưu cường đại đụng độ nhau
giữa không trung.
Giữa sườn núi, không ngừng vang lên tiếng ầm ầm, những tiếng nổ
đùng đùng đùng vang lên không ngừng, vô số cự thạch bị nổ tung bay ra.
Người trên quảng trường kia không nhịn được mà kêu lên, có vài
người bị cự thạch nổ văng tới, có vài người bị linh lực dao động đánh cho
bị thương.
Tóm lại hiện trường một mảnh hỗn loạn.