“Tiện nhân chết tiệt này, vậy mà lại dám mở tưởng muốn bổn vương.”
Giờ khắc này Tiêu Cửu Uyên cảm thấy bị ô nhục, rõ ràng là một nữ
nhân như vậy, còn đã từng là nữ nhân của Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch,
phút cuối cùng lại vẫn muốn gả cho hắn làm phi.
Tiện nhân không biết hổ thẹn này.
Hắn sẽ không bỏ qua cho cô ta.
“Bổn vương nhất định phải giết cô ta.”
Vân Thiên Vũ tán thành lời này, bởi vì nếu chưa diệt trừ vân Thiên
Tuyết, nữ nhân này sẽ lại năm lần bảy lượt như con thiêu thân muốn hại
nàng.
Nàng cũng không muốn cứ phải tranh đấu với nàng ta, cho nên biện
pháp tốt nhất là diệt trừ nàng ta.
“Được, chúng ta tìm cơ hội diệt trừ cô ta.”
Vân Thiên Vũ nói xong thấy Tiêu Cửu Uyên vẫn còn tức giận, liền
trấn an hắn nói: “Đừng nóng giận, tức giận vì người như vậy không đáng.”
Nàng vừa nói xong, Tiêu Cửu Uyên liền quay đầu nhìn nàng, mặt
cũng tiến sát lại.
“Cần ai ủi.”
Vẻ mặt Vân Thiên Vũ không biết nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn
cũng biết muốn gì.
Vân Thiên Vũ bất đắc dĩ ngẩng đầu hôn hai má Tiêu Cửu Uyên một
cái.