Tiêu Cửu Uyên lập tức bất mãn kháng nghị: “Miễn cưỡng, phải an ủi
như vậy mới có hiệu quả.”
Hắn cúi người mạnh bạo hôn cái miệng nhỏ của Vân Thiên Vũ một
cái.
Nếu không phải sợ càng hôn càng không thể ngừng lại, hắn còn muốn
hôn thêm một chút.
Vân Thiên Vũ tức giận: “Tiêu Cửu Uyên, chàng lưu manh, chàng còn
hôn như vậy, làm sao ta tiến cung gặp mặt thái hậu.”
“Mẫu hậu sẽ không so đo chuyện này đấy.”
Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên thỏa mãn cười nói.
Đôi mắt hắn, hoàn toàn không còn Tiêu Cửu Uyên lúc trước tàn khốc
máu lạnh nữa, mặt mày hắn lúc này đều là phong tình, đôi mắt sáng bóng,
khuôn mặt tuấn mỹ như gợn sóng hồ, mỗi hành động đều tỏa ra hơi thở
thong dong mị hoặc.
Hắn thấy Vân Thiên Vũ tức giận, lập tức chọc Vân Thiên Vũ.
“Được rồi, Vũ Nhi đừng nóng giận, tức giận sẽ không xinh đẹp nữa.”
Vân Thiên Vũ hạ quyết tâm không để ý tới hắn.
Tiêu Cửu Uyên thấy nàng tức giận, ánh mắt như nước trong veo, hai
má hồng hồng thật giống một trái táo, làm cho người ta nhìn liền muốn cắn.
Tiêu Cửu Uyên ôm chặt nàng, tựa như bế bảo bối của mình.
Sau này Vũ Nhi là của hắn, nếu ai dám làm trái chủ ý của nàng, xem
hắn xử lý người đó như thế nào.