Tưởng Huyền Thành nghe Tiêu Thiên Dịch nói, quay đầu nhìn sang,
hai mắt hắn ta như đao phong sắc bén, âm trầm nói.
"Tại sao không có nhân chứng vật chứng, đầu tiên Vân nhị tiểu thư bị
Linh Lôi Khuyển cắn, sau lại chỉ ra và xác nhận nha hoàn của Vân đại tiểu
thư là người hạ độc, nhưng lời nói của nàng ta là nói dối, điều này chính là
sơ hở, Tuyên vương muốn vào cung, bản tướng phụng bồi là được."
Lời của Tưởng Huyền Thành khiến cho Tiêu Thiên Dịch thiếu chút
nữa hộc máu.
Sắc mặt hắn ta khó coi tức giận nhìn chằm chằm Tưởng Huyền Thành,
đáng tiếc Tưởng Huyền Thành cũng không để ý tới hắn ta, vung tay lên ý
bảo người đem Vân Thiên Tuyết mang đi.
Vẻ mặt Liễu thị không nói ra được khó coi, che chắn trước mặt Vân
Thiên Tuyết, bén nhọn rào lên.
"Ta cũng muốn nhìn một chút, người nào dám mang nữ nhi của ta đi,
con gái của ta dù sao cũng là đích nữ Vĩnh Ninh Hậu phủ, dưới tình huống
chưa đủ chứng cớ, các ngươi liền bắt người, đây là quá vô pháp vô thiên,
trong mắt các ngươi còn có hoàng thượng, còn có vương pháp sao? Chẳng
lẽ cho rằng cả Đông Ly quốc này đều của Tưởng gia các ngươi."
Liễu thị dứt lời, khiến cho Tưởng hoàng hậu và Tưởng gia thay đổi.
Lời này nếu như truyền tới tai hoàng thượng, nhất định phải suy nghĩ
nhiều.
Tưởng gia quyền cao chức trọng, nhưng đồng thời cũng sẽ phải kiêng
kỵ đế vương, tuy nói lão hoàng đế trước mắt kính bọn họ, nhưng trong lòng
nghĩ như thế nào, ai cũng không rõ ràng lắm.