THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 350

* * *

Tôi phái lũ hồn rỗng của mình xông ra khỏi khu vực phòng thí nghiệm,

ra ngoài sân, đuổi theo những gã xác sống còn lại. Đám hồn rỗng lại bị phục
kích và một con nữa bị giết, nó chết và tắt ngấm khỏi tâm trí tôi. Ngoại trừ
con tôi đang cưỡi, đến lúc này tất cả lũ hồn rỗng của tôi đều đã phải nhận ít
nhất một phát đạn, song bất chấp các vết thương, phần lớn chúng vẫn chiến
đấu mạnh mẽ. Qua vài trải nghiệm khó nhằn, tôi đã học được rằng hồn rỗng
là những con quái vật sống dai. Mặt khác, lũ xác sống có vẻ đang co giò
chạy vì sợ hãi, song điều đó không có nghĩa là tôi có thể đếm từng tên một.
Việc không biết chính xác chúng ở đâu chỉ càng làm chúng thêm nguy
hiểm.

Tôi cố giữ các bạn mình ở bên trong tòa nhà trong khi tôi phái lũ hồn

rỗng đi do thám, song những người đặc biệt đang phẫn nộ và cùng xông lên,
nóng lòng muốn được tham chiến.

"Tránh đường cho tớ!" Hugh nói, cố lách qua Emma và tôi, lúc đó đang

chắn cửa.

"Thật không công bằng khi để Jacob làm mọi thứ!" Olive nói. "Đến giờ

cậu đã biết gần nửa lũ xác sống rồi, trong khi tớ cũng ghét chúng nhiều như
các cậu vậy! Nếu có gì khác biệt thì đó là tớ đã ghét chúng lâu hơn - gần
một trăm năm! Vậy xông lên đi nào!"

Đúng vậy: những đứa trẻ này có cả một thế kỷ căm ghét lũ xác sống chất

chứa cần được giải phóng ra, còn tôi đang giành hết mọi vinh quang. Đây
cũng là cuộc chiến của họ, và tôi không có quyền ngăn cản họ tham chiến.
"Nếu cậu thực sự muốn giúp sức," tôi nói với Olive. " thì cậu có thể làm thế
này..."

Ba mươi giây sau, chúng tôi đã ra ngoài khoảng sân trống trải, và

Horace cùng Hugh đưa Olive lên không nhờ một sợi dây buộc quanh eo cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.