Sau khi tốt nghiệp thì An Nhu ở lại Bạc Thành làm một họa sĩ vẽ tranh
minh họa nhàn nhã, Ứng Thư Hà ở lại trường học lên cao. Trong hai người
còn lại thì một người đi du học, một người khác về quê đi làm.
Ứng Thư Hà là người bạn duy nhất ở thành phố này của cô.
Cứ lâu lâu An Nhu sẽ tới trường tìm cô ấy một lần.
Trường đại học Bạc Thành rất lớn, từ cổng trường đến KTX ít nhất là
bốn mươi phút. Xe An Nhu không vào trường được nên cô đành phải đi xe
buýt trong trường, cô ngồi ở một chỗ cạnh cửa sổ.
Ngay sau đó, có một nam sinh đội mũ lưỡi trai cũng lên xe ngồi cạnh
cô, vành mũ của anh ta hơi cụp xuống che mất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra
khung cằm đẹp đẽ.
Xe từ từ chuyển động.
Cảnh sắc bên ngoài nhanh đến hoa mắt, xẹt xẹt qua mắt cô.
Từng tán cây khô, không trung xám xịt, hồ nước kết băng, sân bóng rổ
không người, sinh viên mặc đồ ngủ chạy trên đường.
Những năm tháng học trò.
An Nhu không nhìn nữa mà lười biếng dựa lưng vào ghế, quả nhiên
tốt nghiệp rồi tốt thật, muốn ra ngoài thì ra, không muốn thì nằm lì trong
nhà ba tháng cũng không ai làm gì được.
Cửa sổ trong xe đóng kín mít, xe bật máy sưởi, bởi vì giờ đang là lúc
nghỉ đông nên trong xe rất ít người, vừa yên lặng vừa thoải mái.
Nam sinh bên cạnh đột nhiên động đậy, anh ta lấy mũ ra. An Nhu
không để ý tới anh ta mà kéo cổ áo lên cao định nhắm mắt nghỉ ngơi. Nam