Anh đợi mười mấy phút nhưng vẫn chưa thấy An Nhu ra. Thế là Trần
Bạch Phồn bèn đến chỗ sô pha cầm điều khiển bật TV lên.
Hà Tín Gia: “…”
Nửa tiếng sau, An Nhu mở cửa, cô kéo hành lí đi ra ngoài.
Trong mắt Trần Bạch Phồn xẹt qua chút ý cười, lúc anh thấy cô ra
thang máy định bấm nút thì lập tức đứng dậy mở cửa ra ngoài.
*
An Nhu nghe thấy tiếng mở cửa “răng rắc” thì nhìn sang phía bên kia
theo bản năng. Thấy là anh thì cô có vẻ sửng sốt: “Anh…”
Trần Bạch Phồn giả vờ tỏ ra kinh ngạc: “Chưa gì em đã về rồi hả?”
An Nhu gật gật đầu, không kìm lại được mà nhòm anh. Anh mặc một
bộ áo khoác liền mũ màu xanh đậm và quần dài thể thao màu đen rất thoải
mái. Trông không khác gì sinh viên cả.
Anh xách một cái túi có hộp cơm dùng một lần bên trong, có vẻ là
muốn đi đổ rác.
An Nhu không nhìn nữa, cô nói nhỏ: “Vâng, em vừa nhắn tin qua
WeChat cho anh.”
Nghe thế thì Trần Bạch Phồn không chút liêm sỉ nào mà chọn nói dối,
anh hơi xin lỗi nói: “Vừa nãy anh ăn cơm nên không để ý tới điện thoại.”
“À.” An Nhu lại gật gật đầu, cô thấy anh có vẻ nhàn thì nhịn không
được bèn hỏi, “Hôm nay anh không phải đi làm ạ?”
Thang máy đúng lúc dừng lại ở tầng 5.