THỨC ĂN TRONG NỒI, EM TRONG CHĂN - Trang 34

Sự nản lòng lúc trước đã không còn nữa, thay vào đó là sự ngang

ngược kiêu ngạo, giọng của cô rất uyển chuyển nhưng lời nói ra có vẻ hơi
buồn cười: “Có phải hàm răng của tôi rất đẹp không?”

Cô nói lời này xong thì cũng khép môi lại, giấu đi hàm răng trắng như

vỏ sò. Dáng người An Nhu nhỏ nhắn, áo khoác đen bao bọc làm cô trông
rất gầy, cô còn đang ôm khăn trên tay, trông giống một nàng búp bê.

Ánh mắt Trần Bạch Phồn trông có vẻ dại ra, dường như chưa phản

ứng nổi, thấy vẻ đó của anh, An Nhu bèn cong miệng hừ lạnh, “Nếu mà
anh dám nói một chữ xấu nào…”

An Nhu hơi khựng lại, đột nhiên thấy hơi hối hận vì sự xúc động của

mình nhưng vẫn phải kiên trì nói tiếp: “Chắc chắn là tại anh chưa tẩy sạch
cho tôi rồi.”

Nghe vậy, Trần Bạch Phồn cười ra tiếng. Tiếng cười của anh nhẹ như

là hừ một tiếng, rất dễ khiến người rung động. Sau đó Trần Bạch Phồn mở
miệng, giọng anh trầm thấp dịu dàng, nhẵn như tơ lụa, lại có loại cảm xúc
tê dại như giấy vẽ.

Thấp thấp chầm chậm, nghe giọng có vẻ khá vui.

“Đẹp.”

An Nhu cắn cắn môi, nhưng khóe miệng cô vẫn không kiềm chế được

mà cong lên, bàn tay nắm chặt lấy khăn quàng cổ. Cô cười lộ răng cửa, đôi
môi màu hồng nhạt trông rất đẹp.

“A, vậy lần sau tôi còn tìm anh để tẩy răng nữa.” Cô nói bừa.

Bên tai cô chợt yên lặng, không thể nghe thấy một tiếng động nào nữa

ngoại trừ tiếng đập từ vị trí nào đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.