THỨC ĂN TRONG NỒI, EM TRONG CHĂN - Trang 345

Trần Bạch Phồn rút khăn giấy ra lau tay, anh lẩm bẩm: “Còn nhớ tên

Weibo của anh không?”

An Nhu ngừng thở, cô nghĩ đến chín chữ kia thì lắp bắp nói: “Cái, cái

gì, em không nhớ đâu, em không đọc tên Weibo bao giờ, sao mà biết
được.”

Trần Bạch Phồn đã quen với việc cô hay thế này nên cũng không để ý

lắm mà chỉ cười khẽ. Sau đó, anh thò lại gần hôn cô, lưỡi anh cuốn lấy đầu
lưỡi An Nhu, cảm nhận được vị ngọt thanh của táo còn sót lại.

Trần Bạch Phồn chạm vào khóe mắt cô, anh khàn giọng: “Vậy em nhớ

đừng có đọc đấy.”

An Nhu nói dối nên thầm thấp thỏm, cô đang định thú nhận với anh là

mình nhớ rất rõ, không thể quên được thì anh mở miệng, gằn từng chữ một:

“—— Chờ sau này chính miệng anh nói với em.”

An Nhu ngơ ngác nhìn anh, thấy hiếm khi anh tỏ ra nghiêm túc tới vậy

thì cũng trịnh trọng gật đầu. Anh duỗi tay xoa đầu cô, trông có vẻ rất hài
lòng.

“Anh về đây, đừng ngủ muộn nhé.”

*

Hai người chọn gặp vợ chồng nhà họ Trần vào thứ năm tuần sau.

An Nhu và Trần Bạch Phồn sang đó trước giờ cơm chiều. Mười mấy

năm rồi nhưng nhà anh vẫn còn ở nguyên khu chung cư xưa cũ ấy, cũng chỉ
có chỗ cầu thang đã được tu sửa lại một lần nên nhìn không cũ nát lắm.

Trần Bạch Phồn cầm chìa khóa mở cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.