Tủ sách Thực Dƣỡng
T
T
h
h
ự
ự
c
c
d
d
ư
ư
ỡ
ỡ
n
n
g
g
đ
đ
ặ
ặ
c
c
t
t
r
r
ị
ị
u
u
n
n
g
g
t
t
h
h
ư
ư
–
–
U
U
n
n
g
g
t
t
h
h
ư
ư
g
g
a
a
n
n
h
h
t
t
t
t
p
p
:
:
/
/
/
/
t
t
h
h
u
u
c
c
d
d
u
u
o
o
n
n
g
g
.
.
v
v
n
n
Trang 129
dƣới và các cuộc xét nghiệm máu CEA đã xác nhận đƣợc chứng ung thƣ. Trƣớc đó 2 năm, chị bà
chết, tuy vậy chính bác sĩ và con cái bà vẫn không chịu nhận bà bị ung thƣ ác tính và quyết định
của bà. Nghỉ lớp yoga một tuần, bà Hilda đến Boston và học nấu ăn chữa trị sơ cấp, các lớp chẩn
đoán bệnh bằng hình ảnh và các lớp điều trị bằng phƣơng pháp xoa bóp ở Hội dƣỡng sinh. Bà
quyết định về sống tại một căn hộ gần đó và tự nấu ăn cho mình. Các đứa con của bà không ủng
hộ bà và bà không muốn gánh nặng cho chúng. Dần dần bà yếu đến nỗi không thể rời khỏi
giƣờng nhƣng vẫn cố lết vào bếp nấu cho mình một nồi cơm lứt nho nhỏ.
Hồi tƣởng lại, bà kể :
Tín hiệu tốt của sự tiến triển là sức lực trong người tôi được hồi phục thấy rõ. Tôi cảm thấy khỏe
và muốn vận động nhiều hơn. Tôi như muốn bật dậy đi thẳng từ phòng của tôi ra thẳng khu đồi Thiền mà
trước đây tôi thường lái xe ra mắc dù quãng đường chỉ cách đó 1.500m, tôi muốn đi bộ, và tôi đã đi
được. Và khi tôi gặp được một người cũng là thành viên của Hội Yoga thì chính anh ta cũng ngạc nhiên
khi trông thấy tôi. Lúc đó, tôi có thể đi lại vào buổi sáng trên con đường mà trước đây tôi cũng từng nghĩ
là sẽ không bao giờ còn được nhìn và đi trên đó nữa.
Mùa hè năm 1980 tình trạng sức khỏe của tôi đƣợc hồi phục rất rõ rệt. Hilda đã ở lại
Trung tâm nghiên cứu dƣỡng sinh ở Philadenphia để tiếp tục các phƣơng pháp dinh dƣỡng của
bà. Sau một thời gian tôi đã gặp lại bà và thấy rằng các ung bƣớu của bà đã tự biến mất!
Nói về phƣơng pháp ăn uống của mình, bà Hilda kể lại “
Ông Michio bảo tôi nên kiêng ăn
các loại trái cây, tôi phản đối vì cho rằng trái cây rất bổ và hàng ngày chỉ dùng 1 ít hoa quả, tôi tự bào
chữa, kể cả táo, lúc ấy ông ta chỉ nhìn tôi và giờ thì tôi đã hiểu được cái nhìn của ông ta lúc đó như cái
nhìn của các học trò tôi hiện nay, khi họ hỏi những câu tương tự”.
Ngoài dạy Yoga, bà Hilda còn dạy cách nấu ăn. Giờ thì quan hệ giữa bà và các con đã
thay đổi, chúng đã trƣởng thành. Mùa thu năm 1982, bà nhận định
“Giờ thì sức khỏe của tôi còn
hơn lũ trẻ. Cách sống này đã giúp tôi thấy tâm hồn phát triển, giờ thì tôi cảm thấy yêu đời hơn. Tôi sẽ
tiếp tục sống theo lối ăn này, bởi vì chúng nó đã cứu sống tôi, tôi yêu thích môn dinh dưỡng này.”
Cuối năm 1981, nhóm ngƣời Thiền đạo này quyết định ăn dƣỡng sinh trong 6 tuần và kết
quả đã đƣợc ghi nhận Guri Amrit Desai, trƣởng nhóm này đã kêu gọi toàn thể 150 thành viên
chấp hành theo lối ăn này. Họ quyết định theo vì đây là cách ăn uống quân bình, tinh sạch và lý
tƣởng theo lối dinh dƣỡng truyền thống đã đƣợc dạy trong thánh kinh Bhagavad Gita và các bản
kinh dạo Hindu khác.
Các loại ngũ cố, đậu rong biển các thức ăn lên men trở thành trọng tâm trong các bữa ăn.
các ngƣời theo Thiền đạo đã dùng loại thực phẩm này để thay thế cho phomát, trứng, gia vị và
mật là những thức ăn trƣớc đây rất phổ biến. bác sĩ Terrey Magdow, một thanh viên của cộng
đồng y tế Kripalu đã báo cáo sau 6 tháng thực hiện
“Với kinh nghiệm bản thân, tôi nhận thấy năng
lực trong cơ thể đã ổn định, đó là chưa kể đến kết quả cảu vịêc dinh dưỡng, tôi cảm thấy tinh thần và biểu
hiện tâm sinh lý rất tốt”.
Nguồn: Persional Communication from Hilda Shorhagen, and Alex Jack and
Karin Stephan, “Whole Grain Ashram”, East West Journal, July 1982, 8-9"