THÙNG CƠM SÁT VÁCH - Trang 153

- Ý anh có phải tôi nên chui lại vào bụng mẹ tôi không đấy?

- Không phải. – Kiều Phong lắc đầu: - Ý tôi là cô hẳn nên quay về

trường để giáo dục lại từ đầu.

- Toàn chuyện bé xé ra to. – Cô lừ mắt.

- Cô có thể xin vào học lớp của tôi. – Vừa được mở mang kiến thức, lại

còn có một vị giáo sư giàu đạo đức dìu dắt cô nữa. Kiều Phong cảm thấy đề
nghị này vô cùng phù hợp với cô.

Lam Sam run lên:

- Đầu óc tôi chưa có bệnh đâu.

Kiều Phong khẳng định đề nghị này không tồi, nên không cho cô được

quyền quyết định, anh vuốt cằm, khinh khinh phiêu phiêu buông một câu
đầy tính uy hiếp:

- Không đến lớp học, cô đừng mơ được ăn cơm tôi nấu.

Lam Sam:

- ….

Có câu nói “ Sinh mệnh là đáng quý, tự do cũng rất đáng giá, phú quý

bất khả kháng, không thể khuất phục cường quyền, người thanh liêm quyết
không ăn xin…" cho nên đương nhiên cô đồng ý không chút do dự!

Dù vậy, sự thỏa hiệp của cô cũng chưa đủ để xoa dịu sự bất mãn của

Kiều Phong đối với cô, cho nên cô vẫn phải rửa rau.

Kiều Phong tỏ ra không hề hài lòng đối với phong cách rửa rau đầy tục

tằng của cô, thường sau mỗi lần cô rửa anh đều phải rửa lại thêm một lần
nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.