Hai người kia vô cùng nghe lời nhé, vội lùi ngay ra sau, nghiêng đầu
nghe tiếng cười trong phòng khách truyền tới. Mẹ Kiều ngạc nhiên hỏi:
- Sao Lam Sam lại không hề sợ ông nội con thế nhỉ?
Ngô Văn cũng rất ngạc nhiên:
- Không chỉ không sợ, còn khiến ông già trở nên vui vẻ như vậy, cứ như
nhặt được tiền.
Động tác của Kiều Phong hơi khựng lại, anh chần chừ nói:
- Hình như, cô ấy hiểu lầm…
- Hiều lầm cái gì?
- Cô ấy cho rằng ông nội mình là trưởng thôn.
- …
- …
Trong phòng bếp chợt vang lên tiếng cười ầm ĩ, Ngô Văn vừa cào tường
vừa cười nghiêng ngả:
- Đúng là một nhân tài.
“Nhân tài” Lam Sam cuối cùng cũng bị bại lộ. Kỳ thực ông nội Ngô
luận về khí chất cũng chẳng có chút nào giống với một nông dân cả, thế
nhưng vì trước đây Lam Sam vẫn chủ định ông là như vậy, nên lúc gặp mặt
cũng bỏ qua nghi vấn này mà chỉ cho rằng ngày nay đời sống của người
nông dân cũng càng ngày càng tốt lên, càng ngày càng thay đồi. Khi nghe
đến khi ông nội Ngô kể về các chiến hữu của mình, cô nàng mới cảm thấy
kỳ lạ: