THUNG LŨNG CÔ TAN - Trang 148

Mai Quế bắt đầu ngắm nghía Phương Thảo kỹ hơn và ánh mắt cũng có

vẻ xét nét hơn. Vốn sống ở Hà Nội từ nhỏ, lại sinh hoạt ở trong viện, nơi
tập trung khá điển hình đủ các loại «tài hoa», Quế rất tinh ý trong lĩnh vực
xét đoán những vẻ đẹp. Theo cách nhìn của Quế thì Phương Thảo có một
vẻ đẹp đáng giận, một vẻ đẹp mà các cô gái Hà Nội rất muốn có, bởi vì,

hơn ai hết, họ chính là người hiểu rõ nhất giá trị và cái sức mạnh «almaz»

6

của cái vẻ đẹp ấy. Trong trí tưởng tượng thuộc vào loại tương đối phát triển
của Quế, thì trong khung cảnh chiến đấu ác liệt của Trường Sơn, vẻ đẹp của
Phương Thảo có thể coi như một cái máy nghiền nghị lực. Đáng giận và
cũng đáng gờm. Những ý nghĩ đó diễn ra rất nhanh trong đầu Quế và dẫn
cô đến một câu hỏi khá kỳ cục:

- Anh Kha ở luôn với các chị à?

- Dạ, vâng! - Phương Thảo đã hoàn toàn giữ được thế chủ động trong câu

chuyện.

Và cô bắt đầu tấn công dồn dập:

- Anh Kha vui tính lắm chị ạ. Từ ngày có anh ấy, đơn vị cứ như hội suốt

ngày. Chả là đội chúng em có đến chín mươi phần trăm nữ mà. Anh ấy hát
hay, nhạc cũng giỏi, nhưng mà nghe anh ấy kể chuyện thì rắn trong lỗ cũng
phải bò ra. Đến nỗi bây giờ cứ trông thấy anh ấy là các cô trong đội lại hát
trêu «Kìa, con ếch xanh». Cứ suốt ngày như vậy, bảo thế nào cũng không
được

Khi sử dụng chi tiết «Kìa, con ếch xanh» Phương Thảo đã dùng một đòn

hiểm đánh vào chỗ yếu nhất của Mai Quế là cái tính đa nghi, bởi vì, trong
quá trình quan hệ với Kha trước đây, Thảo biết Kha rất thích bài hát đó và
cũng đã từng chinh phục nhiều người bằng bài hát đó.

Quả nhiên như vậy, Phương Thảo nói xong, Mai Quế ngồi lặng đi một

lúc rồi mới run run hỏi tiếp:

- Chị về, Kha có biết không?

- Dạ, có!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.