THUNG LŨNG CÔ TAN - Trang 240

hình như vẫn cứ dai dẳng bám theo họ: suốt từ hôm họ lên trực chiến đến
nay, không có chiếc máy bay nào xuống vừa tầm bắn của súng máy cả. Mà
cái hạn 10 ngày thì cứ đi vùn vụt. Đến nỗi, anh chàng cao to vẫn được
mệnh danh là «văn sĩ» của bọn họ, đã phải sốt ruột than thở bằng mấy câu
thơ:

... Chân Linh ơi!
Buồn thật.
Vừa sáng thứ hai,
Đã chiều chủ nhật,
Những ngày xanh theo lịch rụng từng tờ...
Súng lau hoài

mà lẽ nào

lại nộp đạn vào kho!

Buổi chiều hôm nay cũng như những buổi chiều trước ngồi bên khẩu

súng máy lúc nào cũng lên đạn sẵn, họ lại tán chuyện với nhau, thỉnh
thoảng lại chõ sang chỗ cô khí tượng đang làm việc hỏi bâng quơ mây gì,
gió gì, có lớp khí đoàn nào đại diện cho thời tiết thủ đô vào đây thăm anh
em không? v.v...

Nghĩa là một buổi chiều hết sức yên tĩnh.

Bỗng anh chàng thấp béo phục phịch, có đôi mắt lúc nào cũng cứ loang

loáng đảo qua đảo lại khắp mọi chỗ, kêu tướng lên, không ra cái cung cách
quân sự gì cả:

- Nó, nó kìa, chúng mày!

Hấp cái, anh chàng cao to đã ôm choàng lấy khẩu súng, ngoắt nòng về

phía chiếc may bay bay rất thấp đang vùn vụt lao tới chỗ họ như một thằng
ăn trộm. Anh chàng thứ ba, người xương xương, vừa hất mái tóc xõa xuống
trán, vừa gượng nhẹ nâng băng đạn, có vẻ hồi hộp lắm. Rồi một loạt đạn
ngắn ngủi vang lên, nghe thòm thèm như người đói cắn chắt. Anh chàng
cao to buông cò súng, bực bội vò đầu định văng tục một câu gì đó, bỗng
ngạc nhiên thấy cô khí tượng reo lên: Cháy rồi! Cháy rồi! Cả ba tay xạ thủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.