THUNG LŨNG SALICANDE - Trang 147

- Còn chúng con?
Blaise nhíu mày hỏi.
- Không phải đã đến lúc chúng con cũng nên biết sao?
Blaise đứng dậy và đi mở cửa sổ. Bầu trời cuốn những đám mây về hướng

đông. Chúng trôi nhanh, để lộ ra những dải màu xanh nhạt. Trời không mưa,
mặt trời rụt rè ló ra những tia nắng hoe vàng. Ông già ngẩng mặt tìm kiếm sự
ve vuốt của mặt trời và vui vẻ nói:

- Này, có thể nói thời tiết đang thay đổi đấy! Kỳ Vàng cuối cùng cũng sẽ

đến chăng? Đó sẽ là một điều tốt lành, sẽ không mất mùa nho. Con còn nhớ
những vụ hái nho trước không, hả Jad? Claris đã ngã vào thùng, và bị nho
ngập đến tận tai!

- Con không ở đó. Con… con bị ốm.
Sự cay đắng trong giọng nói của cậu bé cảnh báo Blaise. Ông đi về phía

Jad. Cậu đã dậy và đang mặc quần áo.

- Nghe này, ta đề nghị con một vụ giao kèo: Borges và ta sẽ trả lời những

câu hỏi của con, trong khả năng có thể. Đổi lại, con không được giấu ta
những giấc mơ của con. Điều này rất quan trọng.

Giọng nói vui đùa trở nên nghiêm trọng. Jad ngẩng đầu khỏi những sợi

dây giầy. Cậu nhận thấy những quầng thâm dưới đôi mắt nhăn nheo của Đại
quan, vốn thường thư giãn khỏe khoắn hơn mỗi khi ông trở về sau một kỳ
sống trong hang động.

Cậu bé đột nhiên ý thức tầm quan trọng của người đàn ông này trong đời

cậu. Theo cách tỉnh lược của mình, ông luôn có mặt ở đây mỗi khi cậu cần
ông. Ông đã chăm sóc cậu khi ốm, giúp cậu lấy lại sức, hướng dẫn cậu trong
cuộc chiến chống ác mộng. Cậu cảm thấy một sự trìu mến lớn lao, và sợ mất
ông. Tại sao mình cứ liên tục nghĩ rằng mình sẽ mất đi những người mà mình
yêu quý nhỉ?

Trong một đà khiến người đàn ông ngạc nhiên, cậu bé nhảy choàng vào

vòng tay ông,

- Con sẽ kể cho thầy nghe, con cần nói về những chuyện ấy. Con… Đã có

nhiều điều xảy ra.

Jad nhoài ra và lau mắt bằng một động tác dứt khoát. Nó không lường hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.