THUNG LŨNG SALICANDE - Trang 173

vừa nghĩ tới Ellel vừa đáp lại.

- Đúng thế nhỉ? Ta nhớ rất chính xác ngày chúng ta tặng nó cho con. Lúc

đó con mới năm mùa trăng. Con đã cưỡi nó rất thành thạo, và nó đã đón con
như thể nó chờ đợi giây phút đó từ lâu lắm rồi. Thật tuyệt vời khi nhìn cảnh
đó. Những mối quan hệ này thật đáng quý, cần phải nâng niu.

Claris thở dài và lại cầm bàn chải lên.
- Nhất trí. Cha muốn nói là con không thể cưỡi được Thiên Nhãn.
- Ý ta muốn nói là muốn thống trị nó là bước khởi đầu rất tồi. Còn việc

cưỡi nó, là do nó quyết định.

Claris mở to đôi mắt trong trẻo của mình.
- Cha không cấm con cưỡi nó ư?
Eben cười.
- Nếu ta nhớ không nhầm thì ta đã cấm con. Thế con có vâng lời không

hả?

Claris cúi đầu vẻ tiu nghỉu.
- Vậy con sẽ dễ dàng hiểu là cha không định đêm nào cũng rình rập ở đây

để ngăn cản con làm điều đó. Chúng ta có thể tìm một cách khác để tiến
hành.

- Cách nào ạ? - Claris tràn đầy hy vọng hỏi.
- Có thể bắt đầu bằng việc hỏi nó.
- Nhưng làm thế nào ạ?
- Đó là việc của con. Ta sẽ đi lấy một xô nước. Ta quay lại ngay thôi.
Lần duy nhất, Claris chậm rãi đi quanh con vật to lớn, đen nhánh, gần như

bất động. Con bé tới đứng sững trước mặt nó, đầu của con ngựa cao hơn hẳn,
ngoài tầm với của Claris.

- Hạ thấp đầu xuống, Thiên Nhãn, tao không nhìn được mày.
Con ngựa không động đậy. Con bé trèo lên chiếc thang, nhưng con ngựa

vẫn không thèm nhúc nhích cái đầu tuyệt vời của nó.

- Nếu mày không cúi đầu xuống, tao không thể nói chuyện với mày được!

- Claris sốt ruột, giậm chân bành bạch.

Con ngựa nòi gõ bàn chân phải đằng trước xuống đất chế giễu đáp lại cử

chỉ của con bé, nhưng đầu vẫn bất động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.