THUNG LŨNG SALICANDE - Trang 269

bức tranh này mãi vẫn là một bí ẩn. Liệu chúng có gắn với một nghi lễ liên
quan đến săn bắn hay tôn giáo không? Tại sao con người thời đó lại đi quá
sâu vào lòng đất như vậy để vẽ lên vách hang? Không ai biết cả.

Bahir nín bặt. Sự im lặng tuyệt đối đến nỗi mà họ nghe thấy tiếng thở của

nhau.

- Nếu chúng ta khám phá hang này trong bóng tối thì sao nhỉ? - Jad nói

bằng một giọng kỳ cục.

- Không đâu! - Claris phản đối. - Em… em nghĩ là em chẳng thích ở dưới

lòng đất cho lắm, hơn nữa ở đây bóng tối… thì quá tối.

Ông Borges phì cười:
- Con gái, vậy là cháu đã sinh đúng thời rồi đó, bởi vì trong Thời Xưa,

phần lớn các phương tiện giao thông đều di chuyển dưới lòng đất. Tại các
thành phố lớn, có hàng trăm cây số đường hầm dưới đất đưa con người đi
làm, về nhà, đi chơi. Họ đi lại dưới đó suốt.

Bà Maya nói với Jad:
- Tại sao cháu muốn làm thực nghiệm này?
- Để cảm nhận những gì diễn ra khi chúng ta không nhìn được. - Jad nói

một mạch.

- Chúng mình đã thường xuyên chơi như vậy, phải không Deli? - Ellel thốt

lên.

- Chúng ta dùng băng bịt mắt lại và làm mọi thứ mà không cần nhìn. Ơ…,

chính vì thế mà chị đã làm vỡ chiếc bình của bà. - Deli thú nhận và nhìn sang
mẹ.

- Còn em làm vỡ kính cửa ra vào. - Ellel nói và cụp mắt xuống để cố kìm

nụ cười.

Ông Borges nhướn mày ngạc nhiên.
- Thế thì những bí ẩn đó sẽ được phân giải nhỉ! - Bà Maya vừa nói vừa

quan sát bọn trẻ.

Sau khi thú nhận lỗi lầm, mấy cô bé nửa huênh hoang, nửa tiu nghỉu.

Claris cười và dường như đã quên hết nỗi khiếp sợ. Thái độ của Jad khiến cô
bé để ý: cậu bé nhìn về phía cuối hang tăm tối với một vẻ thách thức.

- Tại sao lại không nhỉ? - Bà Maya nói. - Cháu muốn chứ, Claris?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.