Con bé tập trung nhìn. Con búp bê có màu xanh. Và chiếc tổ chim có màu
nâu đậm, nhìn từ xa thì gần như đen. Claris thở dài:
- Quan sát không phải là một hoạt động tức thì. Cần phải có thời gian, sự
tập trung, tính kiên trì. Hơn nữa, đây hiếm khi là một hành động khách quan,
mỗi người trong các em chắc chắn sẽ đưa ra một sự miêu tả khác nhau về con
búp bê, cái nào cũng có giá trị như nhau. Mọi người không làm bài tập quan
sát với bà Maya khi viết à?
- Ồ, có chứ! - Jad thở dài. - Bà Maya đã cho chúng em quan sát mỗi một
khóm cây trong suốt cả ngày liền! Chúng em phải thu nhận mọi sắc thái của
màu xanh, xám, nâu dưới các góc độ ánh sáng khác nhau: vào sáng sớm, buổi
trưa, buổi hoàng hôn, v.v…
- Em không thấy thú vị sao?
- Ơ… có, có chứ. Nhưng tìm từ để mô tả chính xác điều ta nhìn thấy, thì
nó… ơ… nó hơi…
Jwel cười nắc nẻ.
- Chán ngắt?
- Không hề nhé. - Claris phẫn nộ lên tiếng, nó rất cuốn hút bởi vì tùy theo
độ ánh sáng, bụi cây thực sự khác nhau và…
-… Vậy nên các từ vựng phải thay đổi và điều chỉnh bởi vì cảm xúc trước
cảnh vật cũng thay đổi! - Ellel nói nốt câu.
Hai cô bé mỉm cười với nhau. Jad nhún vai.
- Anh không có cảm hứng thơ ca.
- Nó tương tự nấu ăn. - Deli nói xen vào với một vẻ mơ màng. - Cùng một
công thức nấu ăn được áp dụng nhiều lần lại cho một kết quả khác nhau, dẫu
vẫn chỉ là một người nấu. Cảm xúc, tâm hồn có ảnh hưởng đến món ăn.
- Ờ, nấu ăn cũng không phải thế mạnh của em. - Jad thừa nhận.
- Tuy nhiên, mẹ chị đã không ngừng ca ngợi bài viết của em - Jwel rỉ tai.
- Kiểu gì thì cũng hay hơn của chị. Tuy nhiên, ba từ đầu tiên của Jad đúng
ra phải khiến chị có cảm hứng bởi vì đó là: quýt, táo và lê! - Deli cười trong
khi Jad quay đầu đi giấu vẻ lúng túng.
- Quay lại với công việc nào. - Jwel tiếp. - Dẫu chúng ta có nói về thơ ca,
cờ vua, nấu ăn hay bắn cung, thì bao giờ cũng vẫn cứ liên quan đến sự tập