THUNG LŨNG SALICANDE - Trang 322

Chương 20

Vết xăm của Ugh.

Như vịt không đầu.

Mọi người náo nhiệt quanh những gốc nho. Từ chỗ của mình, nằm dài trên

một cành cây thông đỏ, con Xám nhìn mái tóc dựng ngược của Công tước di
chuyển, chiếc khăn trùm đỏ tồi tàn của Chandra và chiếc mũ nổi u của Sem.
Họ cúi xuống, xem xét các gốc cây, rồi lại đứng lên và tiếp tục trò ấy ở nơi xa
hơn.

Gió thổi ngược không cho phép nó nghe những gì họ nói với nhau. Điều

đó cũng vô ích thôi bởi vì cái mà họ đang tìm kiếm thì nó đã cảm nhận được
từ hai ngày nay: những vết nấm mốc đã hiện diện ở đó rồi. Sự kết hợp của
gió, của nắng và của nấm tạo nên độ đường trong cây nho. Phải điếc như con
người vẫn thế để không ngửi thấy mùi phát ra từ đám nho ấy. Nhưng họ lại
không sử dụng cả mũi lẫn lưỡi của mình, mà chỉ nói điều ngược lại về những
gì họ cảm nhận được.

Với hai cú nhảy nhẹ nhàng và chính xác, con Xám xuống mặt đất và bước

khá nhanh.

- Còn bao nhiêu thời gian nữa đây hả? - Chandra vừa hỏi vừa cúi xuống

vuốt ve sau vành tai con mèo.

- Tôi sẽ nói mười ngày nữa là muộn nhất… Nếu chúng ta đợi lâu hơn, thời

tiết có nguy cơ chuyển hướng. Ông nghĩ thế nào, Sem?

- Thời tiết không đúng như nó có vẻ. Dẫu gì đi nữa. Thời tiết không phải

vốn thế.

Mọi người đã quen với cách nói khó hiểu của Sem, và họ hỏi ý kiến ông vì

tôn trọng nhiều hơn là mong có câu trả lời thông minh.

- Tôi sẽ đi vào làng để nói chuyện với mọi người. Ở lâu đài các ông bà có

thể đảm bảo là dụng cụ đã sẵn sàng chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.