THUNG LŨNG SALICANDE - Trang 425

Đột nhiên, bàn cờ biến mất và Jad lại có thể nhìn và hít thở bình thường.

Áp lực đè lên tim và trong đầu cậu cũng biến hết. Có mùi cúc cam. Từ ngữ
đó lóe lên trước cả khi cậu hiểu ra ý nghĩa của nó.

- Mẹ!
- Jad…
Giọng của mẹ cậu vang lên trong tâm trí, sự nồng ấm, dịu dàng của mẹ

bao quanh lấy cậu. Trong chốc lát, Jad như trở lại lúc cậu ba tuổi, là một cậu
bé con nép mình trong tình thương của mẹ hệt như trong một cái chăn đắp.
Cậu đưa mắt tìm mẹ.

- Con không thể thấy mẹ đâu. Nhưng mẹ ở đây.
- Mẹ chưa chết, đúng không?
- Chưa.
- Con biết mà. Có phải đó chỉ là một giấc mơ không ạ?
- Một cấp độ khác của thực tế, một sợi dây đàn, một lớp vỏ hành… Ừ, như

những giấc mơ vậy.

- Con muốn đến gặp mẹ. Con có thể làm vậy. Giờ con đã khá mạnh rồi ạ.
- Ừ, con đúng là thế thật. Nhưng không nên vậy. Nghe mẹ này, mẹ không

thể giữ chúng lâu được. Jad, nói cho mẹ biết con thấy gì, con cảm thấy gì…

- Con thấy bàn cờ mà ông Blaise đã cho con, con nghĩ đó là bàn cờ ma

thuật bởi vì con thấy nó ở khắp nơi. Nó… nó sống.

- Không có gì ma thuật trong các đồ vật cả, chỉ trong con người thôi.

Không có ma thuật. Đừng chiến đấu chống lại bàn cờ, mà hãy cùng với nó.

- Như thế nào ạ?
- Cần phải đẩy lùi cái đã vào phòng, Jad à. Mỗi người đều phải thực hiện

điều đó, theo cách của mình. Hãy sử dụng bàn cờ. Con còn thấy gì khác nữa?

- Những quả cầu ánh sáng, như những khối năng lượng tích tụ vậy. Những

dải màu sắc. Những hình thù kì lạ.

- Mỗi người nhìn chúng như họ muốn hoặc có thể nhìn thấy chúng. Điều

đó cũng chỉ ra cách mà mỗi người có để gắn kết với chúng hay chống lại
chúng.

- Gắn kết ư? Mẹ muốn nói gì ạ?
- Chúng ta chỉ có rất ít thời gian…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.