THƯỢC DƯỢC ĐEN - Trang 170

đó không được trong các lời khen của bà ta. Không có mùi rượu trong hơi
thở nhưng bà ta có sống vì thuốc hay không thì tôi chưa biết được.

Medeleine thở dài: “Bố, chúng ta ăn được chưa? Bucky và con muốn

xem buổi chiếu lúc 9 giờ 30.”

Emmett vỗ vào vai tôi thân thiện. “Tôi luôn tuân lệnh cô con gái lớn.

Bucky này, cậu sẽ vui lòng kể cho chúng tôi chuyện đấu quyền anh và nghề
cảnh sát chứ?”

“Vâng, trong khi ăn cháu sẽ kể,” tôi nói.
Sprague lại vỗ lưng tôi, lần này mạnh hơn. “Chắc chắn sẽ có nhiều

chuyện hay. Nào, cả nhà đến giờ ăn tối rồi.”

Chúng tôi cùng bước vào phòng ăn rất rộng và cũng được ốp gỗ. Bàn ăn

đặt giữa phòng và đã có sẵn năm ghế. Xe chở đồ ăn đang ở cửa và tôi ngửi
thấy ngay mùi thịt bò muối và bắp cải. Ông Sprague nói: “Bữa cơm thân
mật với những con người chân tình, đồ ăn ngon dành cho những người
đang đói. Cả nhà ngồi xuống đi. Cô hầu gái đi dự gặp mặt những người
dùng tà thuật tái sinh vào tối Chủ nhật hàng tuần rồi, chỉ còn chúng ta với
nhau thôi.”

Tôi tự lấy thức ăn vào đĩa cho mình. Martha Sprague rót rượu còn

Madeleine cũng tự lấy cho mình mỗi thứ một chút và ngồi xuống bàn,
không quên liếc mắt có ý bảo tôi ngồi cạnh cô. Tôi làm theo trong khi
Martha lên tiếng: “Con muốn ngồi đối diện với anh Bleichert để vẽ anh ấy.”

Emmett nháy mắt với tôi. “Bucky, cậu sẽ bị biếm họa khủng khiếp đấy.

Cây bút chì của Martha không tha thứ cho ai đâu. Mới mười chín tuổi
nhưng đã trở thành hoạ sỹ ăn khách. Maddy là cô con gái yêu của tôi còn
Martha là thiên tài của tôi.”

Martha cau có đặt đĩa thức ăn cùng với chiếc giá vẽ nhỏ đối diện với tôi

và ngồi xuống. Ramona Sprague ngồi cạnh vỗ tay cô nàng nhắc nhở.
Emmett đứng cạnh ghế ở đầu bàn mời mọi người: “Chúc tình bạn của
chúng ta ngày càng tốt đẹp và trận đấu quyền anh đỉnh cao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.