THƯỢC DƯỢC ĐEN - Trang 282

Đến ngày nghỉ phép thứ tư tôi quyết định đi Mêhicô. Ở Tijuana tôi đưa

tiền và bức hình của Lee hỏi nhưng vẫn giữ lại một ít đề phòng khi cần có
thông tin quan trọng tôi vẫn có cái để chi. Tôi đi lòng vòng nhưng không hề
phát hiện được manh mối nào và cuối cùng nhận thấy sẽ chỉ tốn tiền vô ích
nếu tôi cứ tiếp tục làm thế này. Từ đó tôi quyết định sẽ chỉ chi tiền cho đám
cảnh sát người Mêhicô.

Ở Tijuana bọn cảnh sát vô cùng tham lam, chỉ nói được vài câu tiếng

Anh đứt đoạn nhưng kiểu luật quốc tế này thì họ nắm rất rõ. Tôi gặp một
đám tuần tra trên đường, chìa thẻ và tất nhiên là cả đô la để được hỏi bọn
họ những câu hỏi bằng thứ tiếng Anh pha Tây Ban Nha mà tôi phải đang cố
tập. Bọn chúng chẳng ngần ngại gì mà không chộp tiền nhưng câu trả lời
dành cho tôi thì chỉ là những cái lắc đầu hoặc những chuyện vỉa hè vớ vẩn.

Có gã thì nghe đồn có tay mê phim khiêu dâm vừa bị bắt ở câu lạc bộ

Chicago cuối tháng 1, có gã nghe phong phanh một tay tóc vàng nào đó
chơi bài gian lận bị bắt và dùng tiền thắng bạc đó đút lót cho cảnh sát. Có
thằng thì nói bừa Lee phải bỏ chạy vì gặp một gã thầy tu mắc bệnh phong
trong một quán bar, vội vàng mua đồ uống rồi đến luôn Ensenada. Nguồn
tin đó chả có cơ sở gì để tin cậy và cần có lời giải thích. Gã cảnh sát nói:
“Vị thầy tu kia là anh trai của tôi. Anh ấy tự phong chức cho mình. Như thế
đấy. Cứ giữ chắc tiền trong túi của mình.”

Tôi lại tiếp tục đi 80 dặm nữa về phía Nam xuống Ensenada, trong đầu

phân vân không biết Lee lấy đâu ra tiền mà đi lại nhiều như thế. Đoạn
đường đi khá đẹp, hai bên là các dốc đứng đầy cây lá và những ngọn đồi,
thung lũng xanh mướt. Xe đi lại cũng ít, thỉnh thoảng tôi mới thấy có một
nhóm khách bộ hành đi hướng ngược lại. Toàn là các gia đình xách theo
vali, nhìn vừa có vẻ hứng thú vừa sợ sệt, hình như họ không biết chắc
những gì sẽ chờ đợi họ ở phía bên kia biên giới, nhưng dù sao ở đó cũng
còn tốt hơn là phí tiền vào những khu du lịch bẩn thỉu vớ vẩn của Mêhicô.

Lúc chạng vạng tối, càng đến gần Ensenada, dòng người đi du lịch

hướng lên phía Bắc càng đông hơn, xếp thành hàng. Cứ khoảng năm sáu
người lại có một người cầm đèn pin soi đường, bọn trẻ con bám riết sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.