THƯỢC DƯỢC ĐEN - Trang 8

MỞ ĐẦU

Trong suốt cuộc đời tôi không biết cô ấy là ai. Cô ấy sống trong tôi thông

qua người khác, và cái chết của chính mình. Quay lại quá khứ, đi tìm sự
thực, tôi tự tạo ra một cô gái bé nhỏ bạc mệnh, một con điếm bằng tất cả
khả năng của mình. Giá mà tôi có thể lãng quên cô trong một vài lời báo
cáo ngắn ngủi của một thám tử, một bản sao gửi văn phòng điều tra những
vụ án mạng bất thường, hay đơn thuần chỉ là những công việc giấy tờ qua
loa đại khái. Điều duy nhất khiến tôi không thực hiện được ước muốn của
mình đó là cô ấy không cho phép tôi làm như vậy. Cô ấy muốn tất cả bọn
họ biết đến mình và sự thực đó thật ác độc. Và vì tôi nợ cô ấy quá nhiều, tôi
lại là người duy nhất biết toàn bộ câu chuyện nên tôi buộc phải nhận trách
nhiệm viết ra cuốn hồi ký này.

Nhưng trước khi xảy ra vụ Thược dược đã có tình bạn của chúng tôi, và

trước đó đã có chiến tranh, những quy định của quân đội, và những cuộc
vận động diễn ra ở Phòng cảnh sát trung tâm nhắc nhở chúng tôi rằng cảnh
sát cũng là những người lính mặc dù chúng tôi không được nổi danh như
những người lính trực tiếp đánh quân Đức, hay quân Nhật. Sau khi hoàn
thành nhiệm vụ trong ngày, tuần tra viên phải tham gia luyện tập đổ bộ
đường không, luyện tập trong đêm tối, và luyện tập sơ tán hỏa hoạn khiến
chúng tôi phải mỏi mòn đứng trên đường phố Los Angles mà hy vọng một
chiếc Messerschmitt

[1]

tấn công để không cảm thấy mình như những tên

ngốc. Năm 1942, tôi tốt nghiệp Học viện cảnh sát và đó cũng là lúc tôi gặp
Lee.

Trước đó tôi đã nghe nói về Lee, và cả hai chúng tôi đều đã lập những kỷ

lục của riêng mình: Lee Blanchard xếp hạng võ sĩ hạng nặng 43-4-2, từng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.