THƯƠNG - Trang 156

ái sẽ sướng thú lắm, nhưng phần nhiều ý nghĩ có con nữa khiến chị sợ hãi.
Cần phải có đủ khả năng, đủ bén nhạy, đủ mạnh, chăm lo như thế − một lần
nữa. Phải sống lâu hơn chừng đó. Chúa ơi, chị nghĩ, xin giúp con. Trừ phi
người mẹ vô tư không lo lắng, tình mẹ thương con có thể làm chết người
được. Anh muốn chị có thai làm gì? Để giữ chị? Để ghi dấu rằng anh đã đi
qua chốn này? Dù sao chăng nữa, có lẽ anh có con mọi nơi. Mười tám năm
lang thang, anh chắc phải để rơi rớt vài đứa. Không phải vậy. Mà chính là
vì anh ghét hai đứa con của chị. Một đứa con, chị tự sửa lại. Một đứa con
cộng thêm Thương mà chị xem như con của mình, và anh ghét chuyện ấy.
Chia sẻ chị với hai con bé. Nghe ba người cười vì một chuyện anh không
biết. Mật mã họ dùng với nhau anh không giải được. Có thể ngay cả thời
gian để lo cho những nhu cầu của chúng và không lo cho nhu cầu của anh.
Cách này hay cách khác, họ là một gia đình và anh không phải là chủ gia
đình.

Em may lại cái này cho anh được không?

Vâng. Đợi em may xong cái váy lót này nhé. Con bé chỉ có một chiếc

váy nó mặc lúc đến đây, mà ai cũng cần quần áo để thay đổi.

Còn bánh không?

Em nghĩ Denver ăn hết rồi.

Và chuyện chị đã không than phiền, thậm chí không cả để ý là bây giờ

anh ngủ mọi chỗ quanh nhà, điều chị đã rộng lượng chấm dứt tối hôm nay.

Sethe thở dài và đặt một bàn tay lên ngực anh. Chị biết chị đang tìm cách

bài bác anh để tìm cách chống lại chuyện mang thai lần nữa, và điều ấy
khiến chị thoáng hổ thẹn. Nhưng chị đã có đủ con rồi. Nếu một ngày kia
hai đứa con trai của chị trở về, và Denver và Thương ở lại − thì mọi chuyện
là hoàn hảo, có đúng không? Không phải bức tranh đã thay đổi ngay sau
khi chị nhìn thấy mấy chiếc bóng nắm tay bên vệ đường sao? Và đúng lúc
chị nhìn thấy cái áo và đôi giày ngồi trong sân trước, chị tiểu như vỡ nước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.