luôn cuốn hút sự chú ý của anh . Anh tiến lên một bước và ngồi xổm trước
mặt nó . Nụ cười của anh đủ làm tan biến nỗi u buồn và sự dè dặt trên
khuôn mặt nó :
- Ồ ! Ý kiến của cháu thật tuyệt vời , Mẫn Khang . Nước dưới chiếc hồ này
ấm áp suốt bốn mùa đấy , chú cháu mình cùng thử nhé.
- Không.
- Nào ! Chúng ta hãy vào phòng thay áo đi.
Đứa bé nhìn Tử Phong một lúc rồi gật đầu . Nó đặt bàn tay nhỏ xíu vào
lòng bàn tay ấm áp của Tử Phong đang đưa ra chờ đợi.
Mọi người cùng nhìn theo Tử Phong với Mẫn Khang đi khuất vào căn
phòng cạnh hồ . Ân Dung nói :
- Lần đầu tiên đấy , Mẫn Khang chưa bao giờ chịu đi với người lạ.
- Tử Phong có cách làm cho trẻ con ưa.
Mẫn Quân nói và đi về phía chiếc bàn bằng sắc uốn cong , mời mọi người
cùng ngồi.
Ân Dung cứ liếc mắt về phía đầu cạn của hồ bơi , ở đó Tử Phong và Mẫn
Khang đang cười đùa quậy nước . Mỗi lần nhìn thấy Tử Phong , cô lại cảm
thấy xao xuyến đi cùng một cảm giác phạm tội . Cô ao ước có thể xếp lại
câu chuyện tình lãng mạn thời quá khứ để cùng hợp tác với Mẫn Quân.
Tuy không để lộ cảm xúc , nhưng vẻ suy tư của cô không qua khỏi cặp mắt
của Tinh Huy . Anh cười nói :
- Em đừng lo . Tử Phong không để cho con em chết đuối đâu mà sợ . Ân
Dung , em nghĩ gì về Tử Phong và Mẫn Khang ?
Họ không cần phải nói nhỏ , vì Mẫn Quân đã di chuyển đến một cái ghế
bên kia hồ bơi.
Nàng lim dim đôi mắt quan sát kỹ Mẫn Khang . Không . Nó là Mẫn Khang
, Giang Mẫn Khang . Mẫn Khang đang ôm một quả bóng đỏ bơi bập bõm ,
làm bắn cả nước lên bờ hồ chỗ nàng ngồi . Nàng không né tránh , đây là
đứa con trai mà nàng đã không nhìn nhận , không thể nhìn nhận.
Nhìn vẻ mặt buồn buồn của con , nàng vẫn còn cảm giác trống trải như khi
trao con cho Ân Dung vào những ngày tháng trước.
- Mẫn Quân !