THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 107

về với mục đích , trở về với những dòng huyết lệ xa xưa của mình.
Nàng đáp ngay sau nụ cười của Ân Dung :
- Một gia đình hạnh phúc hoàn toàn , cột sống của quốc gia.
Ân Dung xoa đầu Mẫn Khang :
- Mẫn Khang ! Đây là chú Du Tử Phong và vợ chú , cô Đinh Mẫn Quân ,
cả hai là bạn của cha và mẹ.
Giọng Mẫn Quân nhẹ như hơi thở :
- Chào Mẫn Khang.
- Chào cô chú.
Đứa bé lầu bầu một tiếng chào trong miệng và nấp vào sau chân Ân Dung ,
đưa tay lên nắm lấy bàn tay cô.
Khi Mẫn Khang vừa mở miệng cất tiếng , Mẫn Quân đã có cảm giác như
lồng ngực của nàng bị xé toác ra . Ôi ! Đau đớn biết bao khi thấy con ruột
của nàng dưới lớp vỏ Giang Mẫn Khang , khi nó chạy trốn nàng để tìm sự
che chở của người bạn cũ cũng là kẻ thù truyền kiếp của nàng , nàng cảm
thấy đau đớn khôn tả . Một đường nhăn rất mãnh liệt lên vầng trán nàng ,
khi nàng nhìn con.
- Mẹ cháu đã kể cho cô nghe nhiều chuyện về cháu . Mẫn Khang ! Cháu
đáng yêu lắm.
Rồi quay qua đứa bé gái , nàng nói :
- Chào Anh Tử . Tinh Huy ! Đứa bé có đôi mắt giống anh và cái miệng của
Ân Dung , nó dễ thương quá . Nào ! Bây giờ chúng ta ngồi vào ghế đi ,
chúng ta ngồi ngoài vườn cho mát.
Mẫn Khang đột nhiên phản đối :
- Không . Con chỉ muốn tắm hồ bơi thôi.
Ân Dung gắt liền :
- Không . Không được đâu , Mẫn Khang . Con đừng làm rộn lên như thế.
Tiếng quát của Ân Dung là khuôn mặt Mẫn Khang cau lại như sắp khóc ,
nó khom người lại như một con ốc sên thu mình trong chiếc vỏ nhỏ nhen.
Có một nỗi xao xuyến dấy lên trong lòng Tử Phong.
Nãy giờ , anh vẫn quan sát mọi cử chỉ của Mẫn Khang với một lý do gì đó
không lý giải được . Hình như chú bé tên Mẫn Khang này có một cái gì đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.