về với mục đích , trở về với những dòng huyết lệ xa xưa của mình.
Nàng đáp ngay sau nụ cười của Ân Dung :
- Một gia đình hạnh phúc hoàn toàn , cột sống của quốc gia.
Ân Dung xoa đầu Mẫn Khang :
- Mẫn Khang ! Đây là chú Du Tử Phong và vợ chú , cô Đinh Mẫn Quân ,
cả hai là bạn của cha và mẹ.
Giọng Mẫn Quân nhẹ như hơi thở :
- Chào Mẫn Khang.
- Chào cô chú.
Đứa bé lầu bầu một tiếng chào trong miệng và nấp vào sau chân Ân Dung ,
đưa tay lên nắm lấy bàn tay cô.
Khi Mẫn Khang vừa mở miệng cất tiếng , Mẫn Quân đã có cảm giác như
lồng ngực của nàng bị xé toác ra . Ôi ! Đau đớn biết bao khi thấy con ruột
của nàng dưới lớp vỏ Giang Mẫn Khang , khi nó chạy trốn nàng để tìm sự
che chở của người bạn cũ cũng là kẻ thù truyền kiếp của nàng , nàng cảm
thấy đau đớn khôn tả . Một đường nhăn rất mãnh liệt lên vầng trán nàng ,
khi nàng nhìn con.
- Mẹ cháu đã kể cho cô nghe nhiều chuyện về cháu . Mẫn Khang ! Cháu
đáng yêu lắm.
Rồi quay qua đứa bé gái , nàng nói :
- Chào Anh Tử . Tinh Huy ! Đứa bé có đôi mắt giống anh và cái miệng của
Ân Dung , nó dễ thương quá . Nào ! Bây giờ chúng ta ngồi vào ghế đi ,
chúng ta ngồi ngoài vườn cho mát.
Mẫn Khang đột nhiên phản đối :
- Không . Con chỉ muốn tắm hồ bơi thôi.
Ân Dung gắt liền :
- Không . Không được đâu , Mẫn Khang . Con đừng làm rộn lên như thế.
Tiếng quát của Ân Dung là khuôn mặt Mẫn Khang cau lại như sắp khóc ,
nó khom người lại như một con ốc sên thu mình trong chiếc vỏ nhỏ nhen.
Có một nỗi xao xuyến dấy lên trong lòng Tử Phong.
Nãy giờ , anh vẫn quan sát mọi cử chỉ của Mẫn Khang với một lý do gì đó
không lý giải được . Hình như chú bé tên Mẫn Khang này có một cái gì đó